“Dự án ‘Hệ thống giám sát tối ưu hoá giao thông trong đô thị thông minh’ của em, các chuyên gia giám khảo đồng loạt đánh giá là một trong những công trình sáng tạo và có giá trị thực tiễn cao nhất những năm gần đây!
Em chính là tài năng hiếm có trong lĩnh vực ứng dụng trí tuệ nhân tạo mà đất nước chúng ta cần phát hiện và bồi dưỡng!”
Cả đại sảnh tiệc yên lặng như tờ!
Mọi người đều há hốc miệng, kinh ngạc cảnh tượng trước mắt.
Giám đốc Vương nắm chặt tay tôi, quay lại ông bà Thẩm đang hoá đá
cùng Thẩm Như Niệm mặt trắng như tờ giấy, lớn tiếng tuyên bố:
“Ông Thẩm, bà Thẩm, nhà họ Thẩm đúng là có phúc quá lớn!”
“Bạn Thẩm Như Ca nhờ vào giải Nhất cấp quốc gia này, đã nhận sự ưu ái của tất cả các trường đại học hàng đầu trong nước!
Thanh Hoa, Bắc Đại, Phúc Đán, Chiết Đại… tất cả giáo viên tuyển sinh của những trường này đều có mặt hôm nay!”
Ông chỉ vào nhóm giáo sư phía sau đang nóng lòng tôi.
“Họ đều mang theo thư tuyển thẳng đặc cách! Bạn Thẩm Như Ca, em muốn vào trường nào, hôm nay có thể ký luôn!
Chuyên ngành tuỳ chọn! Học bổng, tài nguyên phòng thí nghiệm, tất cả đều sẵn sàng cho em!”
Ông ngừng lại một chút, quét mắt khắp các khách mời đang còn ngỡ ngàng, giọng vang dội:
“Đây mới chính là thiên tài thật sự! Đây mới là trụ cột tương lai mà đất nước chúng ta đang cần!
Bạn Thẩm Như Ca, em thật sự đã mang lại vinh dự to lớn cho cha mẹ, cho cả tỉnh của chúng ta!”
ẦM!!!
Trong đầu Thẩm Như Niệm như có thứ gì đó nổ tung!
Bữa tiệc chuẩn bị kỹ lưỡng cho ta, ánh hào quang Thanh Bắc mà ta kiêu ngạo
vinh dự vô thượng vừa mới tận hưởng
giờ phút này, bị cái người mà ta chưa bao giờ để vào mắt
“đồ giả” chỉ đáng bưng trà
bằng một vinh dự chưa từng nghe tên, có sức nặng đủ để nghiền nát tất cả
hoàn toàn huỷ.
Kịch bản trọng sinh mà ta dày công sắp đặt, cứ tưởng nắm chắc trong tay
giờ phút này, hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta trừng trừng tôi, ánh mắt đầy độc ác và không cam lòng.
Hào quang “nữ chính” mà ta tự cho là của mình
trong khoảnh khắc này, trước thực lực và thành tựu tuyệt đối
yếu ớt đến nực .
Đạn mạc, sau một thoáng tắc nghẽn ngắn ngủi, lập tức bùng nổ:
“WTF!!! Chuyện gì đang xảy ra thế???”
“Giải nhất lập trình toàn quốc, muốn chọn trường nào cũng ???”
“Khoan đã! Thẩm Như Ca? Không phải là giả thiên kim sao? Không phải học trường rác à???”
“Cú bẻ lái này tôi tê dại toàn thân…”
“Giám đốc Vương hoàn toàn phớt lờ thiên kim thật, trong mắt chỉ có giả thiên kim…”
“Cha mẹ nhà họ Thẩm có đau mặt không ??? Mới vừa bùn nhão không trét tường, tỉnh xuống tát thẳng mặt rồi!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người
tôi chậm rãi ngẩng đầu, ánh bình thản lướt qua từng người trong sảnh.
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi cái bắt siết chặt của giám đốc Vương
bước lên một bước, đứng dưới ánh đèn.
“Cảm ơn sự ưu ái của giám đốc Vương và các thầy .”
Giọng tôi rõ ràng, bình tĩnh, không hề , không khoe khoang, chỉ mang theo một sự thản nhiên khi mọi thứ đã an bài.
“Có thể giành giải thưởng này, tôi rất vinh hạnh. Còn về việc chọn trường đại học…”
Ánh mắt tôi thoáng lướt qua khuôn mặt của Thẩm Như Niệm, nơi đã hoàn toàn mất hết sắc máu, môi khẽ cong lên thành một nụ rất nhạt.
“Tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng, bởi vì…”
Giọng tôi không lớn, vang vọng rõ ràng khắp sảnh tiệc yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Con đường của tôi, Thẩm Như Ca, xưa nay chưa bao giờ cần phải dựa vào việc nhặt lại đồ của người khác để đi.”
Vài từ cuối như búa tạ, nện mạnh vào trái tim của Thẩm Như Niệm, cũng đập tan chút thể diện cuối cùng mà ta đang gắng giữ.
4
Buổi tiệc ăn mừng mà nhà họ Thẩm dày công chuẩn bị, rốt cuộc kết thúc trong một thế mà không ai ngờ tới.
Cuối cùng, tôi không chọn bất kỳ trường danh tiếng nào đã ngỏ ý tuyển thẳng mình.
Tôi từ chối lời mời tha thiết của giám đốc Vương và các giáo sư, bình thản ký tên vào giấy báo trúng tuyển chuyên ngành Tài chính của Đại học Tài chính tỉnh.
Đó là ngành mũi nhọn của trường, với mạng lưới quan hệ vững chắc trong khu vực – đủ để tôi thi triển tài năng.
Hào quang của những trường danh tiếng dĩ nhiên rất rực rỡ, tôi hiểu rõ, mình cần loại đất nào để bén rễ nhanh nhất và lớn lên thành đại thụ.
Trong thời gian chờ nhập học, tôi vẫn tiếp tục thêm ở quán trà sữa.
Đạn mạc vẫn không buông tha:
“Chậc chậc chậc, đoạt giải quốc gia thì sao chứ? Cũng chỉ là con bưng trà dọn bàn mà thôi!”
“Làm bộ thanh cao à? Có cơ hội vào Thanh Bắc không chịu, lại bày đặt ‘trải nghiệm cuộc sống’?”
“Đúng là giả thiên kim, nghèo từ trong máu!”
Chín giờ tối, đợt khách cuối cùng vừa rời đi, tôi xách hai túi rác đen nặng trịch, đẩy cửa sau bước ra.
Tôi đến bên thùng rác lớn màu xanh ở đầu hẻm, vừa định ném rác vào thì từ sâu trong ngõ vang lên tiếng giãy giụa và rên rỉ bị kìm nén.
“Ưm… buông ra… Ngụy Thừa Dã, buông tôi ra! Đồ khốn!”
CHƯƠNG 6 – TIẾP: https://ngontinh.blog/gia-thien-kim-khong-can-ban-on/chuong-6-gia-thien-kim-khong-can-ban-on/
Bạn thấy sao?