18
“Hơn nữa, em hoàn toàn có thể đánh lái sang phải để tránh, tại sao lại cố ý đâm thẳng vào tường?!”
Thẩm Dạng thảm một tiếng:
“Có lẽ là muốn tự mình… cũng có lẽ, chỉ muốn khiến chị đau lòng, để ý đến em.”
Tôi hít sâu một hơi:
“Vậy nên, trước khi tôi sang Anh tìm em, em đã biết hoặc từng gặp tôi rồi, đúng không?”
“Tháng thứ hai sau khi Thẩm Tịch gặp tai nạn, ba mẹ tôi đã tìm ấy. Nhưng ấy không chịu về.”
“Tôi tò mò, nên thám tử tư. Có ảnh và video của chị.”
“Thật không ngờ, tôi và Thẩm Tịch lại cùng thích một người.”
Cậu ấy xoay người, ánh mắt dán vào bức tường trắng đối diện giường bệnh, giọng mang đầy nỗi đơn:
“Giang Oản, tôi không thể so với Thẩm Tịch.”
“Thứ ấy muốn, ấy chưa bao giờ giấu đi dã tâm hay ham muốn chiếm hữu, luôn đường hoàng mà tranh đoạt.”
“Còn tôi… chỉ biết dùng thủ đoạn, dối trá.”
“Giả vờ ngoan ngoãn, giả vờ thuần khiết, để lấy lòng chị.”
Thẩm Dạng cụp mắt, như phạm nhân chờ tuyên án tử hình.
“Vậy… chị còn muốn tôi nữa không?”
19
Đầu tôi loạn thành một mớ tơ vò.
Tôi quay người, muốn ra ngoài hít thở một chút.
“Chị ơi, đừng đi!”
Đằng sau vang lên tiếng nặng vật ngã xuống.
Tôi hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Dạng cả người ngã sõng soài dưới đất, cánh tay phải cố chống đỡ, lê người về phía tôi.
Vết thương sau lưng lại rách toạc, máu thấm đỏ bộ đồ bệnh nhân xanh trắng.
“Em gì !”
Tôi vội vàng chạy lại, chỉ có thể đỡ cậu ấy ngồi dậy, căn bản chẳng thể bế lên giường .
“Để tôi gọi bảo vệ vào giúp!”
Thẩm Dạng dùng cánh tay phải còn lành ôm chặt lấy eo tôi, như dốc hết sức lực, nghẹn thở ép chặt lồng ngực tôi.
“Chị ơi, đừng đi… Em sẽ không lừa chị nữa đâu. Nếu chị không thích em thế này, em hứa… em có thể đóng vai ngoan ngoãn đó cả đời.”
Giọng dần dần nghẹn ngào, mất khống chế:
“Không… không phải giả vờ, em thật sự có thể trở thành người như ! Thật đó! Chị tin em đi! Em sẽ không phát điên nữa, em sẽ nghe lời chị… đừng bỏ em…”
“Thẩm Dạng, tôi không định bỏ đi.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu ấy:
“Nhưng nếu em còn siết chặt thế này, có khi tôi bị em ép chết thật đấy.”
Thẩm Dạng sững người, buông tay ra.
Mắt cậu ấy đỏ bừng.
Cậu nắm lấy tay tôi, đan chặt mười ngón.
“Giang Oản, tôi chị.”
Cùng lúc đó, trong đầu vang lên âm thanh vui vẻ của hệ thống:
【Chúc mừng ký chủ, công lược thành công mục tiêu Thẩm Dạng, nhận thưởng mười triệu.】
Thì ra, 10% còn lại, chính là con người thật dưới lớp vỏ bọc kia của Thẩm Dạng.
19
Hệ thống giúp tôi kéo dài thời hạn “giả chết biến mất” thêm nửa năm.
Tôi… thực sự có chút không nỡ rời đi nữa.
Mà Thẩm Dạng, giờ cũng chẳng buồn giả vờ nữa.
Bên ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời, bên trong lại dày tâm cơ, trà xanh tận xương, chiếm hữu cực kỳ mạnh.
Tôi về trễ, Thẩm Dạng chưa từng giục.
Cậu ấy chỉ gọi video call, bảo tôi giúp chọn quần áo mới mua.
Sau đó ngay trước mặt tôi, thay từng cái từng cái.
Dưới ống kính HD dí sát vào mặt.
Cơ bụng rõ nét, cơ ngực rắn chắc, đường nhân ngư lấp ló nơi chiếc quần thể thao màu xám.
Tôi thậm chí nghe tiếng chính mình nuốt nước bọt.
Ngay lập tức hóa thành mãnh hổ, đặt xe về nhà tốc hành.
Sau đó, cảnh tôi thường xuyên thấy ——
Thẩm Dạng quấn áo choàng tắm lỏng lẻo, nửa người ướt đẫm, ngồi thản nhiên trên sofa trong phòng khách.
Bộ dạng rõ ràng biết tôi sẽ về.
“Cô Giang, sao đột nhiên về rồi? Không đi chơi thêm chút nữa hả?”
“Chị về đột ngột thế, chị chắc không vui đâu nha.”
Tôi tức đến sôi máu! Nghiến răng nghiến lợi:
“Đồ trà xanh chết tiệt!”
“Ồ? Thật sao?”
“Vậy chị hoàn toàn có thể đừng mắc bẫy thằng trà xanh này mà.”
Tôi hừ hừ, giả vờ quay người muốn đi:
“Không thèm mắc nữa thì thôi!”
Thẩm Dạng đứng dậy bước tới, vòng tay ôm lấy tôi:
“Giang Oản, chị cứ mắc bẫy em đi, cả đời này đừng bỏ em lại.”
Nhưng biết sao đây?
Em không biết… tôi sắp phải rời đi rồi, Thẩm Dạng.
20
Đêm khuya.
“Chị ơi.”
“Hử?”
“Hay là em đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh sửa khuôn mặt đi?”
“Tự dưng sửa cái gì?”
“Mỗi ngày soi gương, cứ nghĩ đến việc mình và Thẩm Tịch mang cùng một khuôn mặt là em bực.”
“Nhất định chị cũng từng mặt em rồi, trộm nhớ tới hắn trong lòng phải không!”
“Bực thật đấy! Bực chết mất! Cái mặt giống Thẩm Tịch bực chết đi !”
Đấy, trắng ra luôn chẳng thèm giấu nữa.
Đồ nhỏ mọn!
21
Hệ thống , cách rời khỏi thế giới này là… tai nạn xe.
Vì , vào ngày tôi “biến mất”, tôi lừa Thẩm Dạng đi xuống phía nam thành phố, là mua cho cậu ấy loại bánh sừng bò mà cậu ấy thích nhất.
Vừa mở cửa ra, tôi lại thấy Thẩm Tịch.
Anh tựa lưng vào tường, cúi đầu hút thuốc.
“Công ty cần phát triển mảng mới, tôi sắp bị điều sang Anh việc rồi.”
Tôi hơi sững lại:
“Khi nào đi?”
“Tuần sau.”
Thẩm Tịch cụp mắt, vẻ mặt có phần đơn.
“Không biết bao giờ mới có thể quay lại, nên trước khi đi muốn tới gặp em lần nữa.”
Tôi Thẩm Tịch.
Anh ấy gầy hơn trước, mái tóc cắt ngắn càng ngũ quan thêm sắc sảo, trưởng thành hơn.
Rất lâu sau đó.
“Giang Oản, tôi muốn ôm em một lần nữa, không?”
Tôi không trả lời.
Thẩm Tịch nhạt:
“Thôi , đúng là… hình như cũng chẳng hợp lý lắm.”
Tôi kiễng chân, vòng tay ôm lấy tấm lưng Thẩm Tịch.
Anh :
“Giang Oản, tiệc cưới của em với Thẩm Dạng, tôi sẽ không uống ly rượu đó đâu.”
Tôi gật đầu:
“Được, chúc thượng lộ bình an.”
Còn nữa…
Cảm ơn , Thẩm Tịch.
Tôi xuống hầm xe, lái chiếc xe của Thẩm Dạng rời đi.
Xe chạy thẳng lên cây cầu vượt biển.
Rồi phanh xe như đột nhiên mất tác dụng, lao thẳng vào lan can, bay xuống biển.
Trước mắt, một luồng ánh sáng trắng lóa lên.
Tôi khép mắt lại, lặng lẽ lời tạm biệt.
Lần công lược này… thực sự đã kết thúc rồi.
22
Tôi cầm một triệu hệ thống trao thưởng, chính thức trở thành tiểu phú bà đích thực.
Chỉ là dạo này bất sản xuống giá, tôi cũng chỉ mua một căn hộ lớn rộng rãi.
Cuộc sống mỗi ngày phải là… vô cùng dư dả, nhẹ nhàng vui vẻ.
Chỉ có điều gần đây tôi hay mơ.
Trong mơ toàn là Thẩm Tịch và Thẩm Dạng.
Mỗi lần tỉnh lại, ngực cứ đè nén khó thở.
Thế là tôi quyết định đi Bali nghỉ dưỡng.
Giường khách sạn ngủ rất ngon, hiếm khi tôi chẳng mơ mộng gì cả.
Chỉ là… vừa tỉnh dậy, trời vẫn đen kịt.
Không đúng, là mắt tôi bị bịt kín.
Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy.
Lạnh lẽo siết lấy mắt cá chân tôi, theo sau đó là tiếng va chạm lách cách của xích sắt.
Xong rồi? Bị bắt cóc rồi à?!
Không đúng… tôi có khoe tiền với ai đâu!
Cái váy tôi mặc cũng là mua đại ở siêu thị, 80 tệ một cái cơ mà!
“Tỉnh rồi à?”
Tôi lập tức cứng đờ.
Giọng này…
Tôi run rẩy hỏi:
“…Thẩm Tịch?”
“Chị ơi, cái bánh sừng bò chị hứa mua cho em đâu?”
Không đúng! Không thể nào!
Tôi lập tức gọi hệ thống, dù nó đã chết lâu rồi:
“Hệ thống! Cứu mạng!! Đây là cái gì ?!”
Thẩm Tịch thu tay lại, giống hệt con chó con bị chủ nhân ghét bỏ.
Hệ thống:
“Tìm ra rồi! Bởi vì sau khi chủ tử ‘giả chết’ rời đi, Thẩm Tịch và Thẩm Dạng chấp niệm quá sâu, nên hệ thống chọn … đối tượng công lược mới.”
“Chúc mừng chủ tử đã bị ràng buộc hệ thống ‘Anh Em Song Sinh Yêu Tôi’.”
“Hệ thống này là 18+, độ hạn chế cao, độ khó lớn.”
“Mời chủ tử chuẩn bị tâm lý… để bị công lược.”
Hả???
Tôi… trở thành người bị công lược?!
Hệ thống gian:
“Chủ tử đừng sợ, chẳng phải nguyện vọng thầm kín ngày trước của chủ tử là đây sao?”
Tôi nhớ lại câu ngày xưa mình từng buột miệng …
Đó chỉ là cho vui! Nói vui thôi mà!!!
Hệ thống:
“À còn nữa, nhắc nhở nhẹ: Hai người họ bây giờ đã biết giả chết lừa bọn họ rồi, hiện giờ… đang rất giận đấy nha~”
“!!!”
Tôi bắt đầu run chân.
Toàn thân bị người khác bế bổng lên.
Hương cam nhàn nhạt… là Thẩm Dạng.
Tôi nắm chặt áo cậu ta, căng thẳng hỏi:
“Hai người muốn đưa tôi đi đâu?!”
Vừa dứt lời, tôi lại bị đặt trở về giường.
Tôi vùng dậy định ngồi dậy, mới phát hiện…
Cái giường này đang đong đưa, không có điểm tựa, giống như bằng nước.
Tôi lập tức mềm nhũn:
“Thẩm Tịch, Thẩm Dạng, tôi biết tôi có lỗi với hai người, đó là nhiệm vụ hệ thống! Tôi đâu có cách nào khác!”
“Ừ, bọn tha thứ cho chị rồi. Nhưng chị à ——”
“Vừa rồi chị đoán sai người rồi.”
Mùi cam quýt và tuyết tùng hòa quyện trong không khí.
Giữa bóng tối, tôi hình như bị kẹp giữa trước sau.
Thẩm Dạng khẽ , giọng lười biếng:
“Chị mà đoán sai nữa… sẽ có trừng đấy.”
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?