Nửa đêm bày quầy bán hàng, không ngờ lại bị bắt vào đồn. Cảnh sát tra ra hồ sơ của tôi.
Anh cảnh sát tôi – vẫn đang đeo khẩu trang – rồi ngạc nhiên hỏi:
“Cô tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa mà lại đi bán hàng rong giữa đêm à?”
Lúc ấy tôi mới để ý, số chứng minh thư trong hồ sơ đúng là của tôi… ảnh lại là của Bạch Mộng Viên.
Thì ra… hai mươi năm trước, người thi đỗ Thanh Hoa là tôi!
Tôi lảo đảo quay về nhà, vừa mở cửa thì nghe thấy chồng tôi – Cố Cẩm Đường – đang chuyện điện thoại:
“Mộng Viên, sẽ không để Trần Lộ Lộ phiền đến cuộc sống của em đâu, em cứ yên tâm ra nước ngoài.”
Là hắn! Chính Cố Cẩm Đường đã giúp Bạch Mộng Viên cướp đoạt cuộc đời tôi!
Dạ dày tôi cuộn lên từng cơn, tôi quay người định vạch trần hắn và Bạch Mộng Viên…
Nhưng chưa kịp gì thì đã bị Cố Cẩm Đường dùng thắt lưng siết cổ đến chết.
“Xin lỗi, Lộ Lộ… em không thể ảnh hưởng đến tương lai của Mộng Viên…”
Mở mắt ra lần nữa, tôi bàng hoàng tỉnh dậy trong lớp học, giáo viên chủ nhiệm đang phát phiếu đăng ký nguyện vọng.
Lần này… tôi phải giành lại cuộc đời mình!
1
“Lộ Lộ, cậu nghĩ xong sẽ thi vào trường nào chưa?”
Giọng quen thuộc của cùng bàn kéo tôi về hiện thực. Một giây trước tôi vẫn còn ngộp thở trong nỗi đau.
Tôi cùng bàn – khuôn mặt non nớt, xa lạ – chợt nhận ra… mình đã sống lại rồi.
“Lộ Lộ, cậu sao ?”
Tôi không giấu nổi vui mừng, lập tức lắc đầu.
Thầy chủ nhiệm : “Các em cứ điền vào phiếu trước cho thầy biết định hướng nguyện vọng.”
Tôi chằm chằm vào thầy – đúng , chính là bố ruột của Cố Cẩm Đường.
Điểm thi đã có từ sớm, đăng ký nguyện vọng thì ở nhà dùng máy tính là , thế mà thầy lại viện cớ gọi cả lớp lên đây một lượt.
Xem ra, thầy chỉ muốn chọn sẵn một chỗ tốt cho Bạch Mộng Viên.
Tôi siết chặt tay lại. Nghĩ đến kiếp trước, Cố Cẩm Đường bắt đầu tiếp cận tôi cũng từ thời điểm này.
Tôi cúi đầu phiếu nguyện vọng, tiện tay điền đại vài trường cao đẳng.
Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm giác rõ ràng thầy chủ nhiệm liếc tôi một cái.
Quả nhiên, nộp phiếu xong, thầy liền gọi:“Trần Lộ Lộ, em vào văn phòng một lát.”
Nói xong, thầy cầm theo tờ phiếu rời đi.
Bạn cùng bàn kéo tôi lại: “Lần này cậu thi tốt , chắc chắn đỗ Thanh Hoa!”
Tôi là người có điểm cao nhất lớp – 702 điểm – cuối cùng vẫn trượt.
Tôi đã tìm gặp thầy chủ nhiệm không biết bao nhiêu lần, thầy chỉ tôi mơ mộng, đăng ký nguyện vọng quá cao.
Nhưng cái ngành luật kia… chẳng phải chính thầy là người đề xuất sao?
Tôi liếc Cố Cẩm Đường đang ngủ gật ở góc lớp, rồi gật đầu với cùng bàn.
Ừ, kiếp này tôi nhất định sẽ không lặp lại sai lầm.
Tôi đẩy cửa bước vào văn phòng, thầy chủ nhiệm tôi:
“Lộ Lộ, lần này em thi tốt như , sao lại chọn mấy trường này?”
Tôi điền toàn là cao đẳng, không một trường đại học nào.
“Tỷ lệ có việc cao.” – Tôi từng chữ rõ ràng.
Thầy im lặng một lúc, rồi thở dài: “Đừng điền bậy, con học luật là hợp nhất.”
Vừa , thầy vừa bật máy tính, mở ra trang đăng ký nguyện vọng online.
Tôi chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lạnh lùng.
Giờ thấy tôi không nghe lời, tính ép tôi đăng ký sao? Rồi sau đó lại tráo tôi bằng Bạch Mộng Viên?
Tôi lạnh: “Không cần đâu thầy. Em thích lái máy cày hơn.”
Nói xong, tôi quay người bước ra ngoài, vừa vặn đụng phải Cố Cẩm Đường đang đi vào.
“Bạn Trần Lộ Lộ, nếu cậu không hiểu chỗ nào trong nguyện vọng, có thể hỏi tớ. Tớ luôn muốn học ngành luật.”
Nghe đến đó, tim tôi khẽ run.
Thì ra là …
Cả hai bên đều đang cố hướng tôi đến ngành luật. Nhưng lần này, tôi tuyệt đối sẽ không để họ toại nguyện.
Tôi gật đầu nhẹ: “Cảm ơn, không cần đâu. Tớ đã có ngành muốn học rồi.”
Cố Cẩm Đường cụp mắt, mỉm : “Ừ, thôi.”
Tôi nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Vừa ra tới cửa thì thấy Cố Cẩm Đường lập tức đóng cửa lại, đứng bên ngoài lén lút nghe trộm.
“Bố, nếu Trần Lộ Lộ không chịu phối hợp, thì không thể chọn người khác thay sao?”
Nghe thấy câu đó, tim tôi khựng lại một nhịp.
Cố Cẩm Đường… còn muốn cả người khác nữa sao?
Giọng giáo viên chủ nhiệm lạnh tanh: “Thành tích của Trần Lộ Lộ là tốt nhất, an toàn nhất.
Nhà chúng ta nợ Bạch Mộng Viên, điều này chắc con hiểu.”
Tôi quay lưng rời đi, trong lòng nhạt.
Bọn họ nợ Bạch Mộng Viên, là phải dùng cả cuộc đời tôi để trả sao?
2
Kiếp trước, sau khi tôi và Cố Cẩm Đường ở bên nhau, ngày nào tôi cũng dậy sớm thức khuya để ôn thi lại.
Cố Cẩm Đường sẽ giúp tôi đăng ký thi lại.
Cuối cùng thì không đăng ký .
Anh bảo là chính sách không cho thi lại nữa, bị siết chặt rồi.
Tôi tin.
Sau này tôi muốn thi đại học hệ tại chức, lại thi cũng chẳng có ích gì.
Tôi vẫn quyết tâm đi thi.
Vậy mà hôm đó đồng hồ báo thức không kêu, tôi bị trễ giờ.
Tôi nghi ngờ hỏi có phải chính đã tắt báo thức không.
Anh giả vờ vô tội, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi.
Tôi tức đến run người, lại ôm tôi vào lòng, dịu dàng : “Lộ Lộ, chúng ta kết hôn đi. Dù em có thi đậu hay không, vẫn em.”
Tôi dựa vào lòng mà khóc nức nở.
Trong mơ tôi còn thấy đề thi, sao tôi có thể cam tâm chứ?
Sau đó, dự án công việc bị lỗ, nợ một đống tiền, không trả nổi.
Tôi lúc đó đắm chìm trong , suốt ngày việc quần quật để kiếm tiền, ba bốn việc mỗi ngày là chuyện thường.
Giờ nghĩ lại, có lẽ kiếp trước ở bên tôi chỉ để kiểm soát tôi.
Vì sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Bạch Mộng Viên.
Nên lúc nào cũng tìm cách kéo tôi lại phía sau.
Trở lại lớp học, tôi thu dọn đồ đạc rồi rời trường.
Về đến nhà, cùng bàn nhắn tin cho tôi, bảo rằng Cố Cẩm Đường đang tìm tôi khắp nơi.
Tôi chỉ hời hợt nhắn lại một câu.
Xem ra, vẫn chưa từ bỏ.
Ba mẹ tôi đi xa quanh năm, biết điểm thi của tôi xong cũng chỉ gửi ít tiền và đặt cho tôi một cái bánh kem.
Họ phải tháng sau mới về .
Tôi hiểu họ mà.
Làm công trên công trường, nghỉ một ngày là mất một ngày lương.
Còn việc đăng ký nguyện vọng, tôi không vội. Vẫn còn hai ngày nữa.
Tôi không vội, có người đã nóng ruột.
Buổi tối, tôi ra ngoài đi dạo, bất ngờ gặp Cố Cẩm Đường.
Anh với tôi: “Bạn Trần Lộ Lộ, trùng hợp quá.”“Tôi nhớ nhà ở tận phía tây thành phố mà?”
Cố Cẩm Đường tự nhiên: “Có việc cần bên này. Em định đi đâu? Để đi cùng.”
Tôi lạnh lùng : “Không cần. Anh tránh xa tôi ra.”
Anh sững người, lộ vẻ tổn thương: “Em… ghét đến sao?”
Tôi thẳng vào mắt : “Đúng. Tôi rất ghét . Tránh xa tôi ra.”
Anh khựng lại, có lẽ chính cũng không hiểu nổi, mình là hotboy bao người thích, sao tôi lại căm ghét đến .
Nếu không vì phạm pháp, tôi thật sự muốn một dao xử luôn cho rồi.
“Trần Lộ Lộ, em ghét , ít ra cũng phải cho một lý do chứ?”
Giọng trầm xuống, mắt không rời khỏi tôi.
Không thể phủ nhận, Cố Cẩm Đường có một gương mặt rất ưa .
Nếu không phải vì thế, kiếp trước tôi đâu có dễ rung đến .
Bỗng nhiên, phía xa có tiếng gọi vọng lại: “Cẩm Đường, sao lại ở đây?”
Bạch Mộng Viên chạy đến, ôm lấy tay Cố Cẩm Đường.
Tôi rõ ràng thấy cứng đờ cả người.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bạch Mộng Viên ở khoảng cách gần – người đã cướp đi tương lai của tôi ở kiếp trước.
Bạn thấy sao?