Giấc Mơ Trả Lại [...] – Chương 3

5

Cố Cẩm Đường cúp máy: “Em nghĩ nhiều quá rồi.”

Tôi thấy ta còn giả ngây giả ngô, liền tát cho một cái thật mạnh.

“Cố Cẩm Đường, đúng là không biết xấu hổ. Dùng tương lai của tôi để lấy lòng Bạch Mộng Viên, buồn nôn thật đấy.”

Gò má Cố Cẩm Đường ửng đỏ, ta tôi chăm chăm: “Lộ Lộ, em hiểu lầm rồi.”

“Tôi đăng ký Thanh Hoa, không phải Đại học Chính pháp đâu. Người trong lòng không luật sư rồi.”

Cuối cùng Cố Cẩm Đường cũng sốt ruột, ta túm lấy vai tôi: “Trần Lộ Lộ, coi như xin em, nhường lại trường đó cho Bạch Mộng Viên đi.

Em muốn gì, cũng cho em.”

Tôi hất mạnh tay ta ra, lạnh lùng : “Vậy cho tôi một trăm tỷ.”

“Cái gì cơ?”

“Một trăm tỷ, tôi sẽ nhường trường đó cho ta.”

Cố Cẩm Đường sững người, tôi khẩy: “Không trả nổi thì đừng mơ, mặt dày thật.”

Dường như ta chẳng còn quan tâm đến việc bị mắng nữa, thở dài: “Lộ Lộ, bố mẹ Bạch Mộng Viên chết vì cứu , đó là món nợ phải trả.”

Tôi lập tức đá cho ta một cú: “Nhà nợ ta thì nhà tự trả! Liên quan quái gì đến tôi? Tại sao tôi phải gánh thay cho các người?”

Cố Cẩm Đường định kéo tôi lại, tôi kích hét lên: “Cút! Đừng chạm vào tôi! Các người thật ghê tởm, khiến người ta phát ói!”

Cố Cẩm Đường lộ vẻ đau khổ: “Xin lỗi, Lộ Lộ, van em… sửa lại nguyện vọng không…”

Loại lời lẽ ghê tởm này, sao ta ra ?

“Cút! Anh muốn trả ơn Bạch Mộng Viên thì lấy chính tương lai của mình mà đổi!”

Tôi lấy chìa khóa ra, mở cửa.

Nhưng Cố Cẩm Đường ôm chầm lấy tôi, không ngừng cầu xin: “Chỉ cần em nhường lại, sẽ không học đại học nữa. Anh ở bên em cả đời…”

Tôi lập tức phản tay tát ta một cái: “Cút! Đồ bẩn thỉu!”

Tôi vẫn chưa hả giận, giơ chân đá ta túi bụi.

Cố Cẩm Đường vừa né vừa cầu xin, mặt dày đến mức không thể chấp nhận nổi.

Cuối cùng, tôi đá mạnh vào bụng ta, khiến ta lăn từ bậc thang xuống.

Tôi đứng trên cao, lạnh lùng xuống.

Cố Cẩm Đường ôm bụng đứng dậy trong dáng vẻ vô cùng thảm .

Tôi quay người vào nhà, chẳng sợ thầy chủ nhiệm lén sửa nguyện vọng.

Mật khẩu tôi đã đổi, không ai biết cả.

Không rõ Cố Cẩm Đường đã bỏ cuộc hay chưa, chỉ biết ta không đến phiền tôi nữa.

Tôi chờ suốt nửa tháng, không nhận giấy báo trúng tuyển.

Tôi nhận ra, suất vào đại học của mình lại bị đánh tráo rồi.

Xem ra, Bạch Mộng Viên đã từ bỏ Đại học Chính pháp, đổi sang Thanh Hoa.

Cơn giận trào dâng trong lòng, tôi cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Tôi bấm gọi cảnh sát, vừa khóc vừa : “Suất đại học của em bị người khác cướp mất rồi.”

Người đến tiếp nhận vẫn là nữ cảnh sát lần trước.

Chị ấy hỏi tôi: “Em chắc chứ?”

Tôi gật đầu: “Em không nhận giấy báo trúng tuyển, Bạch Mộng Viên thì có.”

“Em thi 702 điểm, còn ta chỉ hơn 400.”

Rõ ràng là có vấn đề.

Nữ cảnh sát cùng đồng nghiệp đến nhà thầy chủ nhiệm, tôi đi theo sau.

Thầy chủ nhiệm vừa thấy chúng tôi liền lộ vẻ hoảng loạn.

Tôi vừa khóc vừa chỉ thẳng: “Chính là ông ta, đã thay thế suất của em.”

Thầy cố tỏ ra bình tĩnh: “Lộ Lộ, em đang linh tinh gì ?”

“Tôi không nhận giấy báo.” – Tôi thẳng vào ông ta, nghiêm túc từng chữ.

Thầy chủ nhiệm ngụy biện: “Có khi nào em mơ mộng quá cao, chọn nguyện vọng quá sức không? Không thể đổ lỗi cho thầy .”

Nữ cảnh sát lên tiếng: “Bạn Lộ Lộ đăng ký ngay trước mặt tôi. Với điểm đó, đủ vào Thanh Hoa.”

Sắc mặt thầy chủ nhiệm lập tức thay đổi, ánh mắt đâm thẳng về phía tôi.

Tôi mỉm đầy ẩn ý – tôi luôn biết các người đang định gì.

Lúc này, Bạch Mộng Viên và Cố Cẩm Đường từ trong nhà bước ra.

Cố Cẩm Đường thấy tôi, hoảng hốt rõ ràng.

Tôi cao giọng: “Bạch Mộng Viên! Giấy báo trúng tuyển của đâu?”

Bạch Mộng Viên thấy cảnh sát, cũng bắt đầu cảm thấy có chuyện không ổn: “Giấy báo trúng tuyển? Tôi… tôi chưa nhận mà.”

Tôi chằm chằm ta: “Không thể nào.”

Nữ cảnh sát nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, trấn an: “Lộ Lộ, không sao đâu, chúng tôi sẽ giúp em rõ chuyện này.”

Thầy chủ nhiệm ưỡn lưng đứng thẳng: “Lộ Lộ, nếu em nghi ngờ thầy thay đổi nguyện vọng của em, thì phải có bằng chứng.”

Tôi lau nước mắt: “Giấy báo chính là bằng chứng.”

Trên đó có số CMND của tôi.

Hai mươi năm trước chưa có hệ thống học sinh trực tuyến, nếu có, chắc chắn đã không xảy ra chuyện đánh tráo thế này.

Sắc mặt Bạch Mộng Viên tái nhợt, vô thức sang Cố Cẩm Đường.

Nhưng ta cúi đầu, không một lời.

Nữ cảnh sát bước lên hỏi: “Bạn Bạch, em có thể lấy giấy báo ra cho chúng tôi xem không?”

Bạch Mộng Viên hoảng loạn: “Chị không có quyền xem giấy báo của tôi!”

Nữ cảnh sát mỉm , lấy thẻ ngành ra.

Cuối cùng, Bạch Mộng Viên sợ đến bật khóc: “Ba ơi, con phải sao đây…”

Thầy chủ nhiệm nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi.

Cố Cẩm Đường nghe tiếng gọi “ba” thì ngây người: “Cô vừa gọi ông ấy là gì?”

Bạch Mộng Viên im bặt, lắc đầu liên tục, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tôi ta rồi lại thầy chủ nhiệm – gương mặt hai người đúng là có nét giống nhau.

Tôi nhận ra… họ là cha con ruột.

“Thầy ơi, Bạch Mộng Viên là con ruột của thầy à?”

Lời tôi vừa dứt, Cố Cẩm Đường đã bối rối hét lên: “Ba, Bạch Mộng Viên là con ruột của thầy sao?”

Anh ta chằm chằm vào thầy chủ nhiệm, ánh mắt đầy oán hận.

“Ba! Ba có xứng với con không? Có xứng với mẹ con không?”

“Ba dám ngoại với dì ấy à?!”

Thầy chủ nhiệm hít sâu một hơi, vẻ mặt tàn tạ, chẳng buồn giải thích.

Bạch Mộng Viên nước mắt lưng tròng, định nắm tay Cố Cẩm Đường, lại bị ta hất mạnh ra.

Cô ta ngã xuống đất, vừa khóc vừa run rẩy.

“Cút! Cô khiến tôi phát tởm!”

Tôi không ngờ có ngày Cố Cẩm Đường lại gọi Bạch Mộng Viên là đồ ghê tởm.

Kiếp trước, mỗi khi nhắc đến Bạch Mộng Viên, ta đều rạng rỡ như ánh mặt trời.

Tôi mà ghen, ta sẽ an ủi: “Anh từng thích ấy, đó là quá khứ rồi.”

Có lúc còn tổ chức sinh nhật cho ta, vì chuyện đó tôi đã cãi nhau với ta không ít lần.

Anh ta Bạch Mộng Viên giống như nửa đứa con của thầy chủ nhiệm, đến nhà họ chỉ là để giữ mối quan hệ xã giao.

Tôi muốn ta đưa tôi đi cùng, Cố Cẩm Đường luôn tìm đủ mọi lý do để không cho tôi gặp Bạch Mộng Viên.

Bỗng tôi nhớ ra, Bạch Mộng Viên đã dùng danh phận của tôi, trên giấy tờ hẳn cũng dùng tên của tôi.

Giờ thì ta thật sự trở thành con của thầy chủ nhiệm, thế thì Cố Cẩm Đường còn khó chịu cái gì nữa?

Cố Cẩm Đường không ngừng gào lên: “Cút! Các người tôi phát tởm!”

Bạch Mộng Viên từ dưới đất bò dậy, vừa khóc vừa muốn chạm vào Cố Cẩm Đường:

“Cẩm Đường, em…”

Cố Cẩm Đường bật , mắt đỏ ngầu: “Hèn chi, hèn chi lúc tôi tỏ lại không đồng ý, thì ra là con riêng của ba tôi!”

Tôi đứng dựa vào khung cửa, thoải mái thưởng thức cảnh hỗn loạn trước mắt.

Nữ cảnh sát đưa cả ba người – Bạch Mộng Viên, thầy chủ nhiệm và Cố Cẩm Đường – về đồn.

Không điều tra thì thôi, vừa điều tra liền phát hiện ra một đống chuyện.

Thì ra thầy chủ nhiệm là kẻ tái phạm nhiều lần.

So với những chuyện đó, việc của tôi bỗng hóa nhỏ.

7

Tôi trình bày xong mọi việc rồi rời khỏi đồn cảnh sát.

Cố Cẩm Đường đi theo phía sau, trông ta rất tệ.

Anh ta gọi tôi lại: “Trần Lộ Lộ.”

Tôi quay người ta.

“Xin lỗi… giờ em hài lòng chưa?” – Giọng Cố Cẩm Đường gần như muốn khóc.

Tôi ta vẫn còn sống sờ sờ, lắc đầu:“Không hài lòng. Nếu chết rồi, tôi mới thấy hài lòng.”

Cố Cẩm Đường lộ ra vẻ đau khổ, khiến tôi càng thấy khó hiểu.

Đến nước này rồi mà vẫn còn giả vờ sao?

“Trần Lộ Lộ, đã từng thích em. Từ một năm trước, đã để ý đến em rồi.”

Nghe , tôi buồn nôn đến cực điểm.

Tôi không chút khách khí vạch trần: “Chọn trúng tôi – một đứa ngoan ngoãn, dễ lừa, lại học giỏi đúng không?”

Cố Cẩm Đường lắc đầu dữ dội, bật khóc: “Không phải! Anh thật sự đã thích em! Em thích ăn món ở quầy cuối căn tin, em hay vừa học từ vựng vừa ra ngoài cửa sổ, biết rất nhiều thói quen của em…”

Tôi chợt nhận ra, kiếp trước Cố Cẩm Đường đúng là rất hiểu tôi.

Nhưng nếu thật sự thích tôi, tại sao lại tôi?

Tôi không tin Cố Cẩm Đường từng tôi.

“Tất cả những lời này, là để tôi tha thứ cho ba và Bạch Mộng Viên sao?” – Tôi hỏi, giọng lạnh đi.

Cố Cẩm Đường khựng lại: “Không… không phải …”

“Tại sao cứ nghĩ tôi luôn nghĩ xấu cho ?”

Tôi : “Vì tôi hiểu rõ loại người như . Đê tiện, vô liêm sỉ, hèn hạ.”

“Những người khác thích , chỉ vì bị vẻ ngoài tử tế giả tạo của lừa gạt. Bên ngoài thì bảnh bao, bên trong còn bẩn hơn cả nhà vệ sinh công cộng.”

Có lẽ tôi quá nặng, sắc mặt Cố Cẩm Đường thay đổi liên tục.

Cuối cùng, ta vẫn dám mở miệng hỏi: “Chúng ta… còn có thể ở bên nhau không?”

Tôi ta như một kẻ điên.

Thật sự bị thần kinh rồi.

Ba mẹ tôi nghe tin lập tức chạy về.

Kiếp trước cũng , họ luôn tin tôi, dù nhà nghèo vẫn cắn răng xoay tiền cho tôi đóng học.

Ba tôi ngồi một bên hút thuốc, thở dài không ngớt.

Mẹ tôi khóc suốt, sợ hãi vô cùng.

Tôi dịu dàng an ủi: “Mẹ à, con đậu đại học rồi.”

Mẹ tôi cuối cùng cũng không chịu nổi, ôm chặt lấy tôi: “Vất vả cho con rồi. Mẹ với ba con cái gì cũng không biết, mọi chuyện đều trông vào con… Mẹ không biết bọn mẹ có xứng cha mẹ không nữa…”

Tôi nhẹ nhàng vỗ về bàn tay mẹ.

Ba tôi hút nốt điếu thuốc cuối cùng, đôi mắt đỏ hoe.

Tôi biết họ đang tự trách bản thân.

Nhưng mọi chuyện đều do Cố Cẩm Đường và bọn họ ra.

Kiếp trước, tôi không biết khi ba mẹ biết tin tôi chết, họ đã đau khổ đến nhường nào.

Chỉ vì tôi có thể ảnh hưởng đến tương lai của Bạch Mộng Viên, mà ta dám đến mức đó.

Kiếp này, liệu ta còn Bạch Mộng Viên nhiều đến không?

Sau khi trấn an ba mẹ xong, tôi lại đến đồn cảnh sát một lần nữa, không ngờ bên ngoài đã có mấy phóng viên đứng chờ.

Chuyện như thế này đương nhiên sẽ thu hút truyền thông.

Họ chặn tôi lại, hỏi: “Bạn là Trần Lộ Lộ phải không?”

Tôi điềm tĩnh đáp: “Tôi là Trần Lộ Lộ.”

“Xin hỏi, bị người khác chiếm mất suất đại học, cảm thấy thế nào?”

Tôi khẽ nhếch môi: “Tức giận. Vì thầy chủ nhiệm của tôi cùng con trai ông ta đã lừa dối tôi, định lấy tương lai của tôi để bù đắp cho người khác.”

“Người đó là con riêng của thầy chủ nhiệm sao?”

Tôi gật đầu, thì bị nữ cảnh sát kéo đi ngay.

Tôi muốn cả nhà Bạch Mộng Viên bị xã hội khinh bỉ, bị chỉ trỏ sau lưng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...