19
Hành lang Đường Bố La, mây bông trắng trên hồ Sai Lý Mộc, trâu bò dê cừu trên cổ đạo Mông Khắc Đặc, biển hoa rực rỡ ở Na Lạp Đề.
Những nơi mà tôi từng thức đêm lên kế hoạch chi tiết.
Giờ đây, Thi Lang cùng Tống Ân từng chút một bước đi qua.
Mỗi ngày Tống Ân đều đăng vài bài ảnh chín ô liên tiếp.
Ngay cả Thi Lang, người vốn chẳng bao giờ thích đăng khoảnh khắc…
Anh ta cũng lệ, đăng một bài lên.
Hai người chụp ảnh chẳng hề né tránh, cử chỉ thân mật.
Bình luận phía dưới lập tức bùng nổ:
【Trai xinh đẹp, đẹp đôi quá trời!】
【Aaaaa thật sự nhan sắc thần tiên, ai hiểu cho tôi không?】
【Tôi có tư cách gì mà lại có bè vừa là nam thần vừa là nữ thần?】
Mấy người em của Thi Lang còn tag tôi trong bình luận.
Rồi lại xóa đi nhanh đến mức không kịp chớp mắt.
Sợ rằng tôi chưa thấy.
Thủ đoạn rất vụng về.
Tôi chằm chằm những bình luận đó rất lâu.
Cho đến khi phát hiện, ngoài đôi mắt hơi mỏi, trong lòng chẳng còn chút gợn sóng nào.
Tôi bấm một cái “thích”.
Bên kia, Thi Lang nhắn hết gửi rồi lại thu hồi, thu hồi rồi lại gửi:
“Em bấm thích có ý gì?”
“?”
“Tô Hà.”
“Nói gì đi chứ.”
Nhưng tôi rất bận.
Giấy báo trúng tuyển đã tới.
Tôi chưa từng đi phương Bắc bao giờ, giờ bận lo lắng liệu mình có thích nghi nổi khí hậu lạnh lẽo, có quen với phòng tắm công cộng hay không.
Cầu mong ký túc xá có nhà vệ sinh riêng, cầu mong cùng phòng dễ sống.
——Tôi không bao giờ trả lời tin nhắn của Thi Lang nữa.
20
Kỳ nghỉ hè thoáng chốc đã trôi quá nửa.
Thi Lang và Tống Ân từ Tân Cương chơi sang Tây Tạng, lại từ Tây Tạng bay tới Côn Minh.
Rồi từ Côn Minh sang Ma Cao, Hồng Kông, tiếp đó là Hạ Môn.
Nguyên một tháng, họ chơi vui vẻ hết mình.
Như thể đang cố ganh đua với tôi.
Sau vài lần tôi bấm thích, Thi Lang đăng trạng thái ngày một nhiều hơn.
Mọi người trong phần bình luận thi nhau “đẩy thuyền”, khen ngợi không dứt.
Còn tôi, đã mua sẵn vé.
Chuẩn bị đến trường nhập học sớm hơn dự kiến.
Ngày trước khi đi, cờ gặp họ trở về từ chuyến du lịch.
Thi Lang đen nhẻm đi nhiều, thấy tôi kéo vali thì mím chặt môi:
“Em muốn đi du lịch, sao không đi cùng ?”
Chỉ cần giữa chừng mua vé là có thể nhập bọn.
Nhưng tôi lại không mở miệng.
Thậm chí cũng chưa từng trả lời lại tin nhắn nào của .
“Gần khai giảng rồi, em còn muốn đi đâu chơi nữa?”
“Anh đi cùng em.”
Tôi hờ hững liếc một cái.
Không dừng bước.
Không giải thích.
Anh có chút bối rối, lao tới nắm chặt lấy tôi:
“Vẫn còn giận sao?”
Giữa chúng tôi, đã lâu lắm không còn ba chữ “xin lỗi”.
Trước kia, luôn là tôi xin lỗi.
Xin lỗi vì tâm trạng tiêu cực của mình.
Xin lỗi vì những giọt nước mắt bất chợt rơi xuống.
Xin lỗi vì ảnh hưởng đến tâm của .
Nhưng bây giờ, vai trò đã đổi ngược.
Thi Lang ngoan cố muốn một câu trả lời:
“Anh đi đến mỗi nơi đều mua quà cho em.”
“Anh đến mức này, vẫn chưa đủ sao?”
Không phải chưa đủ.
Mà là tôi không còn cần nữa.
Trái đất mất đi ai thì vẫn quay.
Tôi không có Thi Lang, cũng sẽ chẳng chết đi ngay .
Anh còn định tiếp.
Thì phía sau vang lên tiếng đồ sứ vỡ tan.
Tống Ân ngã xuống đất, lòng bàn tay bị mảnh vỡ cứa rỉ máu đỏ tươi.
Cô ta lỡ tay vỡ món đồ sứ đắt đỏ mà Thi Lang đặt riêng cho tôi.
Cô ta lắp bắp xin lỗi tôi.
Thi Lang theo phản xạ quay đầu .
Mất đi sự ngăn cản của .
Tôi đẩy cửa, sải bước ra ngoài.
Không bao giờ quay đầu lại.
21
Ban đầu, tôi thực sự không quen khí hậu phương Bắc.
Mùa đông quên bôi kem dưỡng tay.
Mu bàn tay nứt liền ba đường.
Không khí như lưỡi dao lạnh, chọc thẳng vào phổi.
Thứ gì cũng lạnh lẽo.
Chỉ có mấy người cùng phòng bản địa, nhiệt như lửa.
Kỳ nghỉ đông tôi không về nhà.
Các ấy chẳng hỏi han gì nhiều, cứ thay nhau kéo tôi về nhà ở.
Dẫn tôi đi ăn địa tam tiên, sườn xào chua ngọt chuẩn vị.
Còn rủ nhau tìm việc thêm cho tôi.
“Người nhà cậu đúng là chẳng ra gì.”
Các ấy tức giận bất bình: “Yên tâm, sau này có bọn chị lo cho cậu.”
“Nhà nát thì không cần về, kệ nó.”
Tôi bị giọng điệu của họ chọc .
Nhưng nụ rất nhanh cứng lại trên mặt.
Chỉ mới ba tháng ngắn ngủi.
Không ngờ lại nhanh như mà gặp lại Thi Lang.
Anh ta cố gượng nở một nụ :
“Tiểu Hà, có thời gian chuyện không?”
Mấy cùng phòng từ lâu đã nghe rõ ngọn ngành chuyện giữa tôi và ta.
Lập tức giương nanh múa vuốt chắn trước mặt tôi, đuổi ta cút đi.
Tôi cũng lắc đầu từ chối:
“Chúng ta không còn gì để nữa.”
Anh ta cứ bám theo sau.
Nói rằng tôi lẳng lặng bỏ nhà đi, lên đại học mà không hề xin một đồng từ gia đình.
Nói rằng ba tôi trong lòng khổ sở đến thế nào.
Rồi lại mấy tháng nay, ta lo lắng cho tôi biết bao nhiêu.
Họ tìm tôi tìm đến phát điên.
“Điên thì cũng đáng đời.”
Bạn cùng phòng lạnh, gọi thẳng cảnh sát:
“Cái mặt bự của mấy người tôi còn thấy đủ để nướng cả chục cái bánh.”
“Hối hận thì đi chỗ khác mà chết, đừng tới phiền Tiểu Hà nữa.”
“Xin lỗi, Tiểu Hà.”
Hốc mắt Thi Lang dần đỏ lên.
“Anh không nên đi du lịch riêng với Tống Ân.”
“Cũng không nên cố chụp mấy tấm ảnh thân mật với ta.”
“Anh chỉ là đang giận dỗi, muốn em để ý tới hơn.”
“Nhưng không ngờ em lại tuyệt đến .”
“Cảm mười mấy năm của chúng ta, buông là buông sao?”
Anh ta nghẹn ngào đến mức gần như không ra tiếng: “Lúc đầu chẳng phải đã sẽ cùng nhau bước tiếp hay sao?”
Anh ta cố chấp chằm chằm vào tôi.
Cho đến khi tôi mở miệng, lặp lại chính lời ta từng —
Anh ta sẽ không cưới một con heo mập.
Cưới Tống Ân còn hợp hơn.
Sắc mặt Thi Lang lập tức trắng bệch.
“Thôi đủ rồi, nghe một thằng như này lải nhải nửa ngày, tôi còn thấy phát ói.”
Bạn cùng phòng rùng mình, xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà:
“Đi thôi.”
Sau lưng vang lên một tiếng “bịch”.
Thi Lang quỳ sụp xuống đất, gào thét trong đau đớn.
Nhưng chẳng ai trong chúng tôi quay đầu lại.
Đừng sợ chia ly.
Yêu sai thì hãy can đảm buông tay.
Người dũng cảm kết thúc, sẽ luôn ban thưởng một khởi đầu mới.
(Hết)
Bạn thấy sao?