Không biết moi từ đâu ra số điện thoại mới của tôi, rồi bắt đầu nhắn tin.
Nội dung thì đủ loại:
“Vãn Vãn, hôm nay trời mưa, nhớ mang dù nhé. 【ảnh: một chiếc ô đắt tiền đặt trước cửa nhà tôi】”
“Vãn Vãn, thấy em đăng story thèm bánh ở tiệm bên Tây Thành, mua rồi, để ở phòng bảo vệ.”
“Vãn Vãn, đầu đau quá, không ngủ . Nhớ em.”
“Vãn Vãn, vừa mơ thấy chúng ta hồi trước… hình như rất vui? Nhưng tỉnh dậy lại chỉ nhớ em khóc… tim đau quá. Anh trước kia có hay em khóc không?”
“Vãn Vãn, xin lỗi. Dù không nhớ mình đã sai điều gì, khiến em đau lòng thế này, chắc chắn là lỗi của .”
“Vãn Vãn, đừng phớt lờ mà…”
Tin nhắn tới tấp, từ sáng đến khuya.
Tôi lập tức chặn luôn số điện thoại mới của .
Sau đó, ta bắt đầu viết thư.
Dùng loại giấy viết tay rõ ràng là đắt tiền, còn phảng phất mùi thơm nhẹ.
Nét chữ có phần cứng nhắc, giống như chữ của người vừa mới học lại cách viết sau khi mất trí.
Nội dung thì càng sến súa và lâm ly bi đát, mô tả những “cảm giác” hỗn độn trong đầu ta về tôi một cách đầy kịch tính, mang đậm phong cách “tổng tài mất trí si ” – vừa vụng về vừa bá đạo.
Thư nhét qua khe cửa nhà tôi, hoặc gửi nhờ bảo vệ.
Tôi lười đến mức chẳng buồn mở ra xem, ném thẳng vào máy hủy giấy.
Hành của ta chẳng khác nào một vở kịch độc diễn vừa lố bịch vừa rầm rộ.
Anh ta đắm chìm trong biên kịch tự tạo ra – “chồng cũ mất trí nhớ theo đuổi lại vợ cũ trong bi kịch” – diễn rất nhập tâm, diễn đến mức tự cảm .
Còn tôi – khán giả duy nhất, chỉ thấy mệt mỏi và buồn .
Trong khoảng thời gian đó, Tô Mạn cũng gọi cho tôi mấy lần.
Lần đầu tiên, giọng ta vẫn còn giữ vẻ dịu dàng quen thuộc:
“Chị Vãn Chu, em biết bây giờ chị rất phiền lòng vì A Lâm.
Nhưng trạng ấy hiện giờ rất đặc biệt, bác sĩ trong tiềm thức ấy có sự chấp niệm rất sâu với chị, có thể đó là chìa khóa để ấy hồi phục trí nhớ.
Chị có thể… nhẹ nhàng với ấy một chút không?
Coi như là… giúp đỡ một bệnh nhân?”
Tôi trả lời thẳng thừng:
“Cô Tô, là gì của ta mà cầu tôi thế này?
Việc hồi phục của ta là chuyện của ta, không liên quan đến tôi.
Nếu còn tiếp tục phiền, tôi sẽ cân nhắc báo công an.”
Sau mấy lần nữa, giọng Tô Mạn bắt đầu thay đổi, trở nên gay gắt và đầy đố kỵ, thậm chí có cả đe dọa:
“Lâm Vãn Chu, đừng không biết điều!
A Lâm chỉ như vì ấy đang bị bệnh!
Đợi ấy hồi phục, nghĩ ấy còn liếc sao?”
“Cô chỉ là cái phao ấy bám vào khi mất trí! Khi trí nhớ quay lại, chẳng là gì cả!”
“Cô giữ chặt lấy ấy, chẳng phải chỉ vì muốn thêm chút lợi ích?
Nói đi, muốn bao nhiêu?”
Đối mặt với những lời điên rồ đó, tôi không nhiều – cúp máy, chặn số.
Mẹ của Giang Lâm thậm chí còn đích thân ra mặt.
Một sáng cuối tuần, bà ta dẫn theo hai người đàn ông mặc vest đen, cao lớn vạm vỡ (chắc là vệ sĩ nhà họ Giang), khí thế bừng bừng đứng chắn trước cửa căn hộ của tôi.
“Lâm Vãn Chu! Cô đã cho con trai tôi uống bùa mê gì hả?!”
Gương mặt chăm sóc kỹ càng của bà ta giờ tràn đầy tức giận, tay chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng:
“Nó bây giờ cứ như đứa ngốc! Không lo công ty, không về nhà, ngày ngày quanh quẩn bên cái sao chổi như !
Cô định hoại nó à? Định hủy hoại cả nhà họ Giang sao?!”
Hai vệ sĩ đứng sau bà ta, im lặng áp lực đến nghẹt thở.
Tôi khoanh tay, lạnh lùng màn náo loạn trước mắt:
“Phu nhân Giang, phiền bà rõ hình.
Là con trai bà như keo dính bám riết lấy tôi, quấy rầy tôi.
Tôi mới là người bị ở đây.
Làm ơn quản cho tốt con trai bà, đừng để ta đến gần tôi nữa.
Nếu không, lần sau sẽ không chỉ là lời cảnh cáo.”
Tôi chỉ lên camera nhỏ gắn trên khung cửa.
Bà ta nghẹn lại, rõ ràng không ngờ tôi cứng rắn đến .
Cơn tức bà ta tái xanh cả mặt:
“Cô… dám uy hiếp tôi?!”
“Tôi chỉ đang rõ sự thật, và bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình.”
Tôi không nhún nhường chút nào:
“Mời các người rời khỏi ngay. Nếu không, tôi sẽ báo công an.
Và sẽ gửi toàn bộ đoạn ghi hình này cho cả cảnh sát lẫn truyền thông.
‘Thiếu gia nhà họ Giang và mẹ chồng kéo người đến đe dọa vợ cũ’ – nghe cũng đủ thu hút rồi đấy.”
Gương mặt bà Giang lúc đỏ lúc trắng.
Hai vệ sĩ phía sau cũng hơi đậy.
Nhà họ Giang gần đây đang gặp khó khăn về tài chính, rất cần giữ gìn hình ảnh và ổn định cổ phiếu.
Một chút scandal thôi cũng có thể là giọt nước tràn ly.
“Cô… cứ đợi đấy!”
Bà ta rít qua kẽ răng, ném lại một câu rồi dẫn người rời đi trong tức tối.
Tôi họ khuất dần sau cửa thang máy, lúc đó mới thả lỏng tay, cả lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Bạn thấy sao?