Gõ Cửa Trái Tim [...] – Chương 1

Máy bay – kiểm tra an ninh, “đồ chơi nhỏ” lộ diện.
“Ong——” Mặt tôi đỏ bừng, tai nóng ran.
Anh nhân viên mặt không biểu cảm:
“Lần sau nhớ khóa kỹ.”
Về đến nhà, eo nóng rực lên.
Trong lúc trời đất quay cuồng, tôi bị đè xuống giường.
Anh ấy vẫn mặt không biểu cảm:
“Là tôi không em thỏa mãn sao?”
1
Sáng thứ Hai, chuyến bay sớm, ở cổng kiểm tra an ninh, tôi bị chặn lại.
— “Thưa , trong túi của phát hiện một vật hình chữ U, phiền phối hợp kiểm tra.”
Tôi mơ hồ gật đầu:
— “Vâng… hình chữ U? Cái gì mà hình chữ U?”
Còn đang ngẩn người, nhân viên an ninh đã cầm lên cái túi rút nhỏ nhỏ, mềm mềm, màu hồng hồng…
“Ong——”
Một tiếng rung nhẹ truyền ra.
Ngón tay ta khựng lại.
Sắc mặt tôi “xoẹt” một cái trắng bệch.
Xong đời!
Là cái đó!
“Bạn thân quản lý sản phẩm” nhét cho tôi, bắt tôi “trải nghiệm sâu” cái gọi là trai năng lượng mới!
Cảm giác như mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng “ong ong ong” đáng chết kia, lặp đi lặp lại không hồi kết.
— “Ơ? Cái gì thế này?”
Giọng đầy nghi hoặc của nhân viên vang lên như từ nơi xa xôi vọng lại.
Làm ơn, ai cũng , mau tắt nó đi!
Tôi sắp phát điên rồi, chỉ muốn giật phắt cái túi, giẫm nát nó tại chỗ.
— “Đội trưởng Nghiêm——”
Ngay lúc tôi định nhào tới, một bóng người cao lớn bước lại.
Anh ấy nhận lấy cái túi vẫn đang kêu “ong ong”, tiện tay siết nhẹ.
Thế giới lập tức yên bình.
Chỉ là… cái túi ấy, rõ ràng vẫn đang run rẩy trong lòng bàn tay ta.
“Đội trưởng Nghiêm” nghiêng đầu màn hình.
Anh mở túi, lướt mắt một cái, sau đó ngẩng đầu:
— “Nhấn giữ để tắt nguồn?”
— “Ờ… à, đúng, đúng rồi…”
Ngón tay khẽ .
Tìm đến cái nút lồi bé xíu đó.
Một giây, hai giây, ba giây…
Tôi có cảm giác mình như bị đặt trên máy soi X-quang, bị quét tới quét lui không ngừng.
Sau khi xác nhận “vật thể nhỏ” đã an nghỉ, “Đội trưởng Nghiêm” cúi mắt, tỉ mỉ kiểm tra chất liệu, kết cấu.
Chốc lát, đặt lại món đồ vào túi, kéo chặt dây rút.
Ánh mắt dừng thoáng qua khuôn mặt tôi:
“Lần sau nhớ khóa kỹ.”
2
Sau chuyến công tác, cuối tuần tôi ngủ một mạch trời đất quay cuồng.
Nằm bẹp ra giường lướt điện thoại, bỗng thấy một quảng cáo “đồ chơi nhỏ”.
Ơ? Mẫu này á? Nhà máy bảo đã gửi cho tôi từ lâu rồi mà?
【Đơn hàng đã ký nhận tại cửa nhà.】
Tôi lục tìm WeChat của “Trình (hàng xóm đối diện)”.
Gõ một tin nhắn đầy lễ phép:
【Chào hàng xóm nha~ Ngại quá lại phiền rồi! (mèo nhỏ rón rén) Không biết có tiện xem giúp em một chút không, xem có gói hàng nào của em không ạ~ Làm ơn phước đó~】
Bình thường, với hàng xóm tốt bụng – người mà ngoài cái tên ghi trong danh bạ thì tôi chẳng biết gì thêm, luôn âm thầm giúp tôi nhận hộ N đợt hàng, tôi đều mang lòng biết ơn sâu sắc và kiên nhẫn đợi hồi âm.
Nhưng hôm nay… khác.
Tôi – một người vừa bị công việc vắt kiệt sức, đang khẩn cấp cần một trận mưa giải hạn cho cơ thể.
Mẫu mới lần này, chỉ nghe thông số thôi đã thấy “chữa lành” lắm rồi.
Ảnh đại diện xanh sẫm kia mãi chẳng thấy nhúc nhích.
Nhu cầu nhỏ bé này như móng mèo gãi trong tim.
Vật vã mười phút, tôi kéo dép lê lẹp xẹp, đi sang gõ cửa nhà đối diện.
— “Chào , cho hỏi có ai ở nhà không ạ? Em là hàng xóm bên 1502, muốn hỏi thử… không biết bên có nhận nhầm giúp em một gói hàng không…”
Bên trong vọng ra tiếng khe khẽ.
Chốc lát sau, cửa mở.
Hơi nước mờ mịt phả ra, bao phủ lấy tôi từ đầu đến chân.
Một người đàn ông đứng ở cửa, vừa dùng khăn lau đầu một cách qua loa.
Từng giọt nước lăn từ mái tóc ướt nhỏ xuống, ngấm vào chiếc áo thun trắng nửa ướt nửa khô.
Vai rộng eo thon, cơ bắp rắn chắc.
Mỗi tác đều lộ rõ những đường nét góc cạnh trên gương mặt –
Lông mày sắc sảo, sống mũi cao thẳng, đường viền xương hàm gọn gàng.
Tôi nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt.
Khoan đã… đây chẳng phải… “Đội trưởng Nghiêm” đó sao!?
3
— “Đội… Đội trư…”
— “Nghiêm Trình.”
Anh thản nhiên đặt khăn xuống, giọng điềm tĩnh:
— “Có chuyện gì sao?”
Anh ấy… ấy chính là hàng xóm quốc dân của tôi á?
— “À… trùng hợp ghê, em… em có một cái gói hàng, đúng! Em có một cái gói hàng…”
Tôi vừa lắp bắp vừa liếc ngang liếc dọc, không dám thẳng vào mắt , sợ mới chạm mắt một phát là… toang.
Khóe mắt tôi quét đến phía sau
Nhà rất sạch sẽ, gọn gàng.
Nhưng mà… bên cạnh ghế sofa, trên cái bàn trà nhỏ…
Có một thứ tròn tròn, màu hồng hồng, mềm mềm… đang nằm chình ình.
Đó chẳng phải là… “đồ chơi nhỏ” của tôi sao?
Anh… mở nó ra rồi?
— “Này! Nghiêm Trình! Anh, sao có thể như ! Đó là hàng của tôi! Anh sao có thể tự tiện mở hàng của người khác chứ!”
Anh hơi sững người vì tiếng gào của tôi.
— “Anh… quá đáng lắm rồi đó! Đây là xâm phạm quyền riêng tư!
Tôi… tôi mua cái gì là việc của tôi! Tôi… tôi cho dù có mua cái đó, thì đã sao!”
Tôi nghẹn họng cãi lý, giọng run run như đang bật chế độ rung cấp độ mạnh:
— “Tôi… tôi dùng cái đó là bình thường! Không có gì đáng xấu hổ cả! Hợp lý! Hợp pháp! Còn đúng cả… cấu trúc công thái học!”
Nghiêm Trình vẫn không gì, chỉ khoanh tay lại, hơi nghiêng đầu tôi —
Như đang ngắm một con mèo bị giẫm trúng đuôi.
Đợi tôi lắp bắp đến mệt, xoay người, từ chỗ kệ giày cầm lên một cái hộp:
— “Gói hàng của đây.”
Người nhận: Tiểu thư Lâm.
Băng dính niêm phong – còn nguyên vẹn.
Tôi: …
Vừa nãy hùng hổ bao nhiêu, giờ… chỉ muốn chết cho xong.
Muốn cướp cái hộp rồi chạy đi, mà chết tiệt cái bản tính tò mò, lại không nhấc nổi chân lên.
— “Vậy… cái trên bàn trà kia là gì?”
Nghiêm Trình xoay đầu theo hướng tôi chỉ, thản nhiên phun ra ba chữ:
— “Trứng biến hình.”
— “Trứng… biến hình?”
— “Còn gì nữa không?”
— “…Không…”
4
Chạm mặt Nghiêm Trình gần đây đã trở thành chuyện tôi muốn tránh xa như tránh tà.
Nhưng… ông trời rõ ràng là có cái thú vui độc ác nào đó với tôi.
Sáng thứ Hai.
Vẫn là cửa kiểm tra an ninh quen thuộc.
Vẫn là cái bản mặt lạnh như tiền quen thuộc.
Lần này, tôi dám cam đoan bằng cả sinh mạng mình rằng:
Tôi chỉ là một dân công ăn lương bình thường, đơn thuần, trong sạch!
…Ờ thì, trừ hai hộp sữa chua trong túi xách mà tôi quên uống.
Nghiêm Trình mím môi, hờ hững mở miệng:
— “Uống một miếng.”
Giữa thanh thiên bạch nhật! Giữa nơi công cộng!
Anh nghĩ gì ?
Muốn ăn uống thì tự đi mà mua!
Lại còn ăn hối lộ bằng sữa chua?
Nhưng mà, đã lỡ đứng dưới mái hiên, tôi chỉ có thể mềm mỏng cúi đầu.
Rách ruột rách gan mở nắp, cắm thìa, hai tay dâng lên:
— “Vị này ấy ạ… ngon đến mức muốn nổ tung tại chỗ luôn á…”
Vừa dứt lời, tôi chỉ muốn lấy cái thìa đó… đâm vào họng mình.
— “Ờ không! Ý em là… ngon đến mức khiến người ta muốn… phạm tội ấy…”
Nghiêm Trình sầm mặt, nheo mắt lại, từ trên xuống dưới quét tôi một lượt.
— “Nghiêm Trình, Đội trưởng Nghiêm, Sir ơi, chưa ạ?”
Tôi cầm hộp sữa chua đưa ra trước, nịnh đến độ phát khiếp chính mình.
Anh lạnh lùng phán một câu —
“Uống, hoặc vứt.”
Câu mà từng dấu chấm câu cũng toát ra khí chất vô .
Khoan đã… “Uống một miếng”… là bảo tôi uống à?
Tôi uống! Tôi uống ngay! Được chưa!
“Tùn tùn tùn——tùn tùn tùn——”
Sữa chua trôi xuống cổ họng, mà sao tôi có cảm giác như vừa uống… thuốc độc dạ dày ?
Tôi muốn chuyển nhà! Chuyển càng xa càng tốt!!
5
Còn chưa kịp chuyển nhà thì… Nghiêm Trình đã tới tìm tôi trước.
Mặc nguyên một bộ cảnh phục – cao ráo, cứng cáp, khí thế rắn rỏi.
Bị bất ngờ thấy trong bộ dạng như , tim tôi khựng lại một nhịp.
— “Anh là… cảnh sát á? Không phải là… cái người… bảo vệ, à không, an ninh, ờ… đội trưởng bên kiểm tra an ninh sao?”
— “Tôi là người của Cục Công an Sân bay Giang Thành.”
Nghiêm Trình lấy từ túi ra một ví da màu đen có gắn huy hiệu cảnh sát.
…Tấm ảnh thẻ trong đó… ngầu muốn xỉu luôn ấy trời ơi Aaaaa——
— “Khụ, hơi đường đột… có chuyện này muốn phiền một chút.”
Thấy tôi vẫn còn đứng đơ người, ho nhẹ một tiếng:
— “Chuyện là… nhà tôi có nuôi một con chó Becgie. Không biết có thể giúp tôi trông nó tạm mấy hôm không?”
— “Hả?”
— “Sáng nay tôi vừa nhận lệnh điều khẩn trong hệ thống. Có thể phải đi bốn, năm ngày. Gấp lắm, giờ phải đi ngay.
“Nó tên là Náo Náo, đã hơn mười tuổi, tim yếu, không thích hợp ở trại giữ chó. Ba mẹ tôi thì lại đang ở nước ngoài…”
Nghiêm Trình rất nhiều, tôi cũng đang ra vẻ tiếp nhận thông tin…
Nhưng đôi mắt tôi thì hoàn toàn có ý nghĩ riêng.
Khi nhíu mày giải thích, đôi lông mày khẽ chau lại, trông vừa nghiêm túc vừa… gợi cảm một cách kỳ quái.
Khi sốt ruột mím môi, môi mỏng kia cong lên thành một đường mềm mại đẹp đẽ.
Khi cúi đầu xem đồng hồ, hàng mi dày rủ xuống, để lại bóng mờ trên gò má.
Khi chuyện, cổ họng khẽ chuyển theo nhịp thở, từng đường nét như hút hồn người khác…

Tôi cần cấp cứu.
Hoặc ít nhất cũng phải tự tát mình một cái để tỉnh lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...