Sau khi tắm xong, tôi thay một chiếc váy ngủ hai dây, chuẩn bị đắp mặt nạ thì…
“Tít tít tít!”
Khóa cửa phát ra tiếng báo pin yếu.
Tôi tháo nắp ra chuẩn bị thay pin dự phòng.
Khoan đã… pin đâu?
À… lần trước dùng hết rồi, chưa mua lại.
Tôi đứng phân vân: nên chạy ra cửa hàng tiện lợi, hay gọi ship mang đến.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng giao hàng:
— “1502! Có hàng! Anh để trước cửa nhé!”
Là một hộp nhỏ quen thuộc đang nằm trước cửa đối diện.
Ừm, công ty tôi đúng là phát triển sản phẩm mới với tốc độ ánh sáng.
Cũng may Nghiêm Trình không có nhà.
Tôi nhanh như chớp chộp lấy gói hàng rồi quay vào.
“Cạch.”
Vặn tay nắm cửa.
Không phản ứng.
Tôi xoay mạnh hơn.
Không nhúc nhích.
Sau 30 giây, một sự thật tàn khốc dần hiện ra trước mắt:
Tôi, Lâm Tĩnh, vào đúng buổi tối thứ Sáu đẹp trời, đã tự khóa mình ngoài cửa.
Gọi thợ khóa?
Tay tôi chắc đi viện.
Gọi hàng xóm giúp?
Với bộ đồ ngủ mỏng cũn này thì… miễn đi.
Chìa khóa cơ?
Ở công ty rồi!
Tôi cúi đầu mình —
váy ngủ lụa hai dây, chỉ dài tới đùi.
Tóc vẫn còn ướt, xù hết cả lên, trông chẳng khác gì ma nữ vừa đội mồ dậy.
Đứng im không nhúc nhích một lúc, đèn cảm ứng ở hành lang tắt ngúm.
Tôi như một hồn ma lang thang, đứng giữa bóng tối mất năm phút.
Cuối cùng… tôi quay sang cửa đối diện.
Giơ tay, bấm mật mã.
Giọng nữ máy móc vang lên:
【Chào mừng về nhà.】
11
Náo Náo tỏ ra rất hoan nghênh cuộc “đột nhập bất hợp pháp” của tôi.
Tôi đảo mắt quanh, ánh mắt nhanh chóng khóa vào cái camera ở góc phòng.
Tôi lục ra giấy bút, viết hai chữ to đùng: “Có ở đó không?”
Bước đến trước camera, giơ tờ giấy lên, cố gắng mỉm duyên dáng.
Một phút… năm phút…
Không tĩnh gì.
Tôi bắt đầu sốt ruột.
Chộp lấy Náo Náo, giơ lên trước camera, không phát ra tiếng nhép miệng như đang uy hiếp:
“Thấy không? Con cưng của đang nằm trong tay tôi đấy, nếu không trả lời thì tôi sẽ…”
Mười phút trôi qua.
Ngay khi tôi định bỏ cuộc…
— “Lâm Tĩnh.”
Loa bật lên, vang giọng Nghiêm Trình.
— “Cô đang gì thế?”
— “Nghiêm, Nghiêm Trình! Cứu em với!”
Tôi vội đặt Náo Náo xuống, ngẩng mặt lên:
— “Em… em lỡ tay khóa mình ngoài cửa… rồi… không mặc gì… à không! Không mang gì theo cả!
“Anh có thể cho em mượn một cái áo T-shirt không? Còn nữa… nhà có tiền mặt không? Em phải bắt taxi qua công ty lấy chìa khóa…”
Nghiêm Trình im lặng.
Một lúc sau:
— “Biết rồi. Đợi tôi nửa tiếng, không?”
— “Hả? Được… ạ…”
— “Ừ.”
Không gian lại rơi vào im ắng.
Náo Náo liếc tôi bằng ánh mắt chó đầy thương .
Khoan đã… chết rồi!
Tôi có cần quay về đâu cơ chứ!!
Tôi nằm vật hình chữ đại trên ghế sofa, sống không còn gì để mất.
— “Chào mừng về nhà ——”
Nghiêm Trình về rồi.
Ánh mắt quét qua tôi, không biểu cảm.
Anh xoa đầu Náo Náo rồi đi vào phòng ngủ.
Rất nhanh sau đó, bước ra, mang theo một chiếc T-shirt oversize.
Liếc tôi một cái, quay vào trong.
Lúc quay lại, trên tay có thêm một bộ vest đen.
— “Đợi tôi hai phút. Tôi thay đồ, rồi đưa đến công ty.”
— “À… vâng, cảm ơn … phiền quá…”
Khi chiếc áo rộng mềm mại đó trùm lên người tôi, mùi xà phòng lạnh mát lướt qua da, hương thơm dịu dàng ấy…
khiến mường tượng về “hơi thở của Nghiêm Trình” trở nên sống hơn bao giờ hết.
Cửa phòng ngủ mở ra.
Anh bước ra.
Áo phông trắng, quần jean, mái tóc ngắn còn hơi rối.
Dưới lớp tóc đó là… đôi mắt mà tôi không dám thẳng.
Chỉ cần thêm một ánh nữa thôi…
Tôi chắc chắn sẽ… bốc cháy tại chỗ.
12
Lên xe rồi tôi mới nhận ra —
Cái áo thun của Nghiêm Trình vẫn hơi ngắn.
Vừa ngồi xuống, lớp vải không biết điều bắt đầu trượt lên.
Tôi vội khép chặt hai chân, cố thu nhỏ bản thân, ngồi cứng đờ như tượng sáp vừa đúc xong.
Nghiêm Trình dường như chẳng mảy may để ý đến sự bối rối của tôi.
Chỉ lặng lẽ đưa chiếc áo vest trong tay qua.
Tôi chộp lấy ngay, quấn đại lên chân như tấm chăn bảo vệ.
Vải mềm mại vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể .
May mà công ty cách nhà chỉ hơn mười phút đi xe.
Chiếc xe chui vào hầm để xe.
— “Lâm Tĩnh, muộn rồi. Tôi đi cùng lên.”
Một câu trần thuật, không thương lượng.
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Quét mặt vào khu vực việc, tôi bắt đầu lục tung bàn việc.
Cuối cùng ngón tay cũng chạm vào một vật lạnh lạnh quen thuộc —
Chìa khóa.
Tôi siết chặt lấy nó, quay đầu định đi thì thấy Nghiêm Trình đang đứng quay lưng lại,
trước màn hình lớn ở quầy lễ tân.
Màn hình đang chiếu… video quảng bá sản phẩm mới.
Chính là những “đạo cụ kích thích khoái cảm cực hạn” mà công ty tôi sản xuất.
Thứ mà tôi đã xem nhiều đến phát chán, giờ đặt bên cạnh tấm lưng nghiêm nghị, chính trực của ,
bỗng dưng lại khiến mặt tôi nóng như muốn bốc cháy.
Chết ở chỗ, ấy còn đang cầm một tờ giấy A4.
Là cái gì á?
Chính là cái bản câu hỏi “Trắc nghiệm kiến thức giới tính thời đại mới (phiên bản toàn quốc)”
mà công ty tôi dày công biên soạn cho khách tham quan.
Trời đất, hôm nay đúng là không xem lịch Hoàng đạo!
Cả đường đi, tôi lo đối phó với bao nhiêu xấu hổ, lúng túng, ảo tưởng lẫn nhảm nhí,
mà lại quên mất điều quan trọng nhất:
Giải thích với tôi nghề gì.
Nghe thấy tĩnh, Nghiêm Trình quay lại,
mặt vẫn bình thản đến mức đáng ghét, như thể thứ vừa xem chỉ là… dự báo thời tiết:
— “Tìm thấy chìa khóa rồi?”
Tôi cứng ngắc gật đầu.
Thang máy đi xuống, không gian lặng ngắt như tờ.
Đinh——
Cửa mở.
Đột nhiên, Nghiêm Trình đưa tờ “bài kiểm tra” ra trước mặt tôi:
— “Cô giáo Lâm, giúp tôi chấm điểm nhé?”
Anh nghiêm túc một câu không thể nghiêm túc nổi.
Cô giáo Lâm? Cô—giáo—Lâm?!
Nhưng không hiểu sao, cái sự căng thẳng trong tôi lại… giảm đi vài phần.
Tôi vừa theo ra xe, vừa tự bật chế độ công việc:
— “Ờ… cái này nhé, thường thì mấy câu này nam giới hay bị mất điểm. Nhất là phần này này, liên quan đến cấu trúc vùng nhạy cảm, điểm kích hoạt và cách kích thích hiệu quả…”
Nói đến nửa chừng, tôi bất ngờ ngẩng phắt lên:
“UCGA… Câu hỏi siêu khó này… đúng hết?!”
13
Dưới ánh đèn mờ trong xe, khuôn mặt luôn lạnh tanh của , lần đầu tiên lộ ra một nụ nhàn nhạt có chút trêu chọc:
— “Sao thế? Khó lắm à?”
Tôi vội vã chui tọt vào ghế phụ, bộ chăm đọc lại bài kiểm tra:
— “Cũng… cũng không hẳn là khó, chỉ là… ờ đúng rồi! Anh câu này đi!
Phân biệt thành phần và cách dùng giữa gốc nước, gốc dầu và gốc silicone —
trả sai rồi nhé! Nói cho biết, gốc dầu tuyệt đối không dùng chung với bao cao su latex đâu—”
Lâm Tĩnh! Mày câm miệng lại chưa!?
Tiếng cơ vang lên, Nghiêm Trình bình tĩnh lái xe, tay vẫn vững vàng trên vô lăng:
— “Xét về mặt logic, nếu mấy câu trên đã đúng hết,
thì có lẽ cũng… không cần quan tâm đến câu dưới này nữa.”
Không phải ám chỉ. Là trắng ra luôn rồi.
Là đang khoe khoang kỹ năng! Có bằng chứng! Có ý đồ!
— “Thì… thì còn tùy huống… nhu cầu khác nhau mà…”
Đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi cúi đầu, ánh mắt rơi đúng vào đôi đầu gối trần của mình.
Áo vest bị tụt, vạt áo kẹt dưới người, kéo mãi không ra.
Tôi thử mấy lần, càng kéo càng…
Tư thế ngày càng dễ khiến người ta nghĩ lung tung.
Nghiêm Trình liếc sang tôi một cái.
Trong ánh lệch qua từ khóe mắt, tôi thấy đôi tay dài và thon ấy, đặt trên tay lái.
Chính đôi tay này…
Ở cổng kiểm tra an ninh, đã từng lạnh lùng, chuẩn xác luồn vào chiếc túi chứa “vật phẩm bí mật” của tôi,
tìm trúng đúng cái công tắc chết tiệt ấy…
Chiếc xe này…
có mặt nạ dưỡng khí không !?
14
Tôi từ từ kéo chiếc áo vest về, che lại hai chân.
Không khí trong xe yên tĩnh đến mức… có chút kỳ dị.
Để vỡ bầu không khí lúng túng, tôi ho nhẹ một tiếng, cố tỏ ra tự nhiên bắt chuyện:
— “Ờm… từng học y à?”
Nghiêm Trình: “Không.”
— “À… học gì?”
— “Ngành công an.”
— “Ngành công an… cũng học mấy cái kiến thức UCGA đó à?”
Nghiêm Trình nghiêng đầu, giọng điềm đạm:
— “Không học. Nhưng nhiều rồi.”
Tôi: “…”
Nhìn. Nhiều. Rồi.
Ba chữ như ba quả bom nổ “đùng đùng đùng” trong đầu tôi.
Tôi không biết là mình bị chập dây thần kinh hay tự tìm đường chết mà…
lại lỡ miệng hỏi:
— “Vậy… thường tự nghiên cứu, hay là… thực hành trực tiếp?”
Vừa xong, tôi chỉ muốn… mở cửa xe và lao ra ngoài cho rồi!
Thật đấy, nếu giờ cho tôi một nút “rút lui”, tôi sẽ bấm không do dự!
Nghiêm Trình một tay lái xe, tay kia tựa nhẹ lên cửa sổ xe.
Im lặng vài giây, từ tốn :
— “Trước khi thực hành, thường phải có… đối tượng phối hợp.”
Tôi: “…”
Ý là… hiện tại vẫn chưa có?
Chưa… có…??
Tim tôi như nhảy bung khỏi lồng ngực, tai nóng bừng, toàn thân đỏ rực như sắp bốc cháy.
Xe dừng lại trong tầng hầm của khu chung cư.
Tôi vội vàng tháo dây an toàn, chụp lấy túi xách, chuẩn bị chạy trốn không ngoái đầu.
Nhưng ngay lúc tay tôi chạm vào tay nắm cửa, tôi nghe thấy giọng – bình tĩnh, trầm thấp:
— “Lúc nãy em … dầu nền không dùng với latex.”
Tôi khựng lại: “Hả?”
Anh quay đầu, ánh mắt bình thản mà ẩn chứa một tầng sóng ngầm sâu thẳm:
— “Vậy lần đó… em đã chọn loại nào?”
Tôi đơ người ba giây mới kịp hiểu ra cái “lần đó” là lúc nào —
Chính là lần kiểm tra an ninh ở sân bay, cái túi nhỏ kia…
Tôi “bịch” một tiếng đập đầu vào cửa xe, điên cuồng mở khóa…
Chạy! Trốn! Ngay và luôn!
Bạn thấy sao?