4
Không sao cả, tôi quyết tâm công ty này sản.
Dậy sớm, trang điểm thật xinh đẹp.
Đến công ty, phòng nhân sự dẫn tôi vào văn phòng riêng. Ngay cạnh phòng tổng tài.
Cửa phòng tổng tài khép hờ, không biết có ai bên trong không.
Tôi ngáp dài, vừa hay thấy có người bưng một ly cà phê đi ngang.
Không rõ mặt, tôi thuận miệng bảo:
"Cho tôi một ly nữa đi, buồn ngủ c/h/e/t mất."
Vừa dứt lời đã thấy hối hận, đây không phải nhà mình, sao lại dáng tiểu thư thế này!
Nhân sự cũng sững sờ, ngượng ngùng lên tiếng:
"Chào buổi sáng, Tổng tài."
Tôi giật mình ngẩng đầu, đối diện với gương mặt sắc lạnh của Tần Tự.
Nhân sự chào xong liền chuồn mất.
Tần Tự nhướng mày tôi.
Anh ta :
"Vừa pha xong, em có uống không?"
Không biết có phải ảo giác không, tôi thấy ánh mắt ta bớt phần áp lực hơn trước.
Tôi còn đang đờ ra, Tần Tự đã đưa ly cà phê qua, rồi quay về phòng việc.
Tôi ngồi xuống, ly cà phê rồi nhấp một ngụm.
Ngon hơn cả cà phê giúp việc nhà tôi pha.
Chụp ngay một tấm ảnh.
【Daddy, cà phê ngon lắm.】
Camellia bắt chước tôi, gửi một sticker mèo nhảy múa.
Một ông đang cố gắng hòa nhập với thế hệ trẻ.
Quan hệ giữa tôi và ba đã tốt hơn nhiều, tôi quyết định sau khi từ California về sẽ về nhà.
Dù gì thì bữa sáng ở khách sạn năm sao cũng chẳng ngon lành gì.
Dạo này tổng tài cứ như bị dở hơi, ngày nào cũng đưa đón tôi đi .
Làm như ta là trợ lý của tôi .
Tôi suýt chút nữa đã hỏi thẳng xem ta có phải thích tôi không.
Nhưng mà… tôi không kẻ thứ ba.
5
Tần Tự rất bận rộn với công việc, nên toàn bộ lịch trình đi California lần này đều do tôi sắp xếp.
Khi thấy hai chỗ ngồi cách nhau khá xa trên máy bay, sắc mặt ấy có chút sa sầm.
Tôi mạnh dạn : “Sếp à, chuyện là thế này, tôi ngủ ngáy đấy.”
Anh ấy mím môi, rồi ghé sát bên tai tôi, thấp giọng hỏi: “Ngay cả khi không có ai, em cũng gọi tôi là sếp sao?”
Khoảng cách giữa hai chúng tôi có vẻ hơi mập mờ, tôi vội vàng né sang một bên.
Câu này có ý gì đây? Chẳng lẽ ấy biết tôi hay gọi ta là “Nam thần họ Tần” sau lưng rồi sao?
Máy bay hạ cánh lúc nửa đêm, tôi vì chưa kịp thích nghi với múi giờ nên đầu óc cứ mơ mơ màng màng, lặng lẽ theo sau lên xe về khách sạn.
Đến khi tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Tôi thấy email công việc mà ấy gửi, rằng đi họp, thời gian còn lại tôi có thể tự do sắp xếp.
Tôi hào hứng xoa xoa tay.
Cậu thân của tôi, Chu Ngôn Hàng, vừa nghe tin tôi sang California mấy ngày trước đã háo hức giới thiệu cho tôi một loạt quán bar hay ho, còn dặn đi dặn lại rằng nhất định phải để cậu ấy dẫn đi “mở mang tầm mắt” về mấy chàng ngoại quốc.
Tôi trang điểm kiểu hot girl quyến rũ, khoác lên mình một chiếc áo hai dây gợi cảm rồi đi đến quán bar.
Vừa thấy tôi, Chu Ngôn Hàng lập tức rời khỏi vòng tay một chàng điển trai, vội vàng chạy tới đón.
Cậu ấy là học cấp ba của tôi, vì ngày trước ham chơi quá mức nên bị ba cậu ấy tống sang Mỹ.
Ai ngờ, ông ấy tưởng rằng cậu ta sẽ thu mình lại vì không quen ai ở đây, hóa ra cậu ta lại càng quậy hơn trước.
Chu Ngôn Hàng gọi đến năm chàng mẫu nam, ai nấy đều cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức hút hoang dã, áo sơ mi xộc xệch, lúc rót rượu còn để lộ thân hình săn chắc trước mặt tôi.
Ba người vây quanh cậu ấy, còn hai người ngồi cạnh tôi.
Tôi hoàn toàn chìm đắm trong những lời khen “Mỹ nhân phương Đông” ngọt ngào của họ.
Lúc uống đến mơ màng, suýt nữa tôi đã định hôn một người trong số họ, thì cổ tay bỗng dưng nhói lên như bị rắn độc cắn.
Tôi định thần lại, phát hiện trước mặt xuất hiện một người còn đẹp trai hơn cả đám người mẫu kia.
Ánh mắt thâm trầm, đeo kính gọng vàng, một tay giữ chặt lấy tôi, ánh sắc bén quan sát tất cả.
Tôi hơi cau mày, ghé sát Chu Ngôn Hàng, lầm bầm: “Anh chàng này đúng gu của tôi, mà tay ta khỏe quá.”
Chu Ngôn Hàng hoảng hốt ra hiệu cho tôi, cẩn thận lắc đầu.
“Cậu ấy có vẻ là sếp của cậu.”
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết câu đó thì đã bị “con rắn độc” lôi đi mất.
Anh ta ném tôi lên xe, vẫn chưa chịu buông ra.
Tôi giãy giụa không thoát , liền chuyển sang giở trò nũng nịu, ghé sát tai ta, thổi hơi nóng: “Anh đẹp trai à, tha cho em đi mà.”
Trong mắt ta vẫn chưa nguôi giận, bàn tay thả cổ tay tôi ra, lại siết chặt eo tôi.
Tôi rõ ràng thấy gân xanh trên trán ta khẽ giật giật.
“Rất thích chơi sao?”
“Daddy chơi cùng em.”
6
Tôi giật mình, cơn say bỗng chốc tan đi một nửa.
Người trước mặt tôi không phải là chàng người mẫu, mà là Tần Tự.
Khoảnh khắc này, chúng tôi bốn mắt nhau, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của đối phương. Không biết trong mắt ai d/u/c vọng sâu đậm hơn ai.
Bầu không khí trong xe dần trở nên nóng bỏng, chúng tôi chậm rãi tiến gần nhau.
Tôi thấy đôi mắt ấy sâu thẳm như biển cả, đen tối, như muốn nhấn chìm người khác vào trong đó.
Tôi nuốt khan một cái, khẽ : “Đợi đã… có vị hôn thê mà.”
Tần Tự vẫn không buông tay khỏi eo tôi, từng chữ một thì thầm bên tai tôi: “Cô ấy chê tôi già… đã chạy mất rồi.”
Anh ấy với vẻ mặt đáng thương, hơi thở nóng hổi, thoang thoảng mùi men say.
Không biết lúc này, giữa tôi và Tần Tự, ai mới là người say hơn.
Bàn tay ấy dần dắt tôi trượt xuống dưới, trong cơn mơ màng, tôi chỉ nghĩ rằng… thì vị hôn thê kia đúng là thiệt thòi rồi.
Gần như ngay lập tức, chúng tôi như hai thỏi nam châm hút chặt lấy nhau, đôi môi quấn quýt, hơi thở giao hòa.
Tôi như một con cá mất nước, khó khăn hớp lấy không khí, vừa buông ra một chút, lại lập tức bị kéo vào lần nữa.
Bầu trời đêm xanh Klein của California là chất tác tốt nhất, còn những ngón tay dài mạnh mẽ của Tần Tự lại chính là chất tác khiến tôi đắm chìm sâu hơn.
…
Tần Tự trầm giọng hỏi tôi cảm giác thế nào, giọng điệu đầy chân thành.
Nhưng tác của ấy lại mang theo ý trừng , ép tôi phải gọi “Daddy”…
Cuối cùng, giọng tôi khàn đặc, chỉ có thể yếu ớt bám lấy ấy, khẽ gọi tên .
Anh hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi, giọng trầm thấp dịu dàng: “Mèo con ngoan lắm.”
Tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, nhân viên khách sạn đã mang bữa sáng đến tận cửa.
Trên đầu giường là một tấm thiệp viết tay của Tần Tự:
[Mèo con, chào buổi sáng, chào buổi trưa. Hãy ăn uống đầy đủ. Sau khi ăn xong, sẽ có người mang quần áo đến. Cuộc họp hôm qua vẫn còn một số vấn đề cần rõ vào hôm nay. Tối gặp lại. – Tần Tự.]
Tấm thiệp rất truyền thống, con người ấy cũng thật truyền thống.
Nhưng trái tim tôi như bị ngâm trong nước soda dâu tây, nổi lên những bong bóng hồng phấn.
Sau khi ăn xong, tôi bắt đầu chọn váy dạ hội.
Có chút đau đầu vì không biết sao để che đi những dấu vết trên người cho thật ổn, thì chuông cửa vang lên.
Tôi vừa mở cửa, đã thấy Chu Ngôn Hàng đang lén lút đứng đó.
Cậu ấy tôi từ trên xuống dưới, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
“Được lắm chị em, mới thế mà đã hạ gục đẹp trai rồi.”
Tôi nháy mắt trêu lại cậu ấy.
Nhưng Chu Ngôn Hàng lại dáo dác xung quanh, rồi bất ngờ đẩy tôi vào phòng.
Nụ trên mặt cậu ta chợt tắt hẳn, trông có vẻ căng thẳng:
“Giang An, chúng ta phải chạy ngay thôi!”
Bạn thấy sao?