Gọi Anh Là Daddy – Chương 4

10

Trà trang nằm rất gần chùa Linh Ẩn, nên ngày đầu tiên đến nơi, tôi đã đi chùa dâng hương cầu Phật.

Tôi thành tâm khấn nguyện: “Phật tổ phù hộ, kẻ phụ lòng chân thành vĩnh viễn không phát tài.”

Hai ngày nay, trước khi nhắm mắt ngủ, trong đầu tôi toàn là hình ảnh Tần Tự nhíu mày, vẻ mặt thỏa mãn.

Mỗi lần như , tôi lại muốn tự tát mình hai cái.

Lẽ ra tôi nên đi chơi, chơi thật sung sướng, sống hết mình như Chu Ngôn Hàng.

Chỉ tiếc là thiếu tiền.

Thế là tôi mở khung chat với Camellia:

【Daddy à, mua trà không?】

Sau khi gửi tin nhắn, tôi mới thấy có gì đó sai sai.

Trước đây vì thất nên không để ý, giờ mới phát hiện trong hàng chục cuộc gọi nhỡ, có một tin nhắn bị chen vào giữa:

Camellia: 【Cơm cũng nấu rồi, Daddy cũng gọi rồi, giờ con chạy theo thằng khác. Còn ta thì sao? Ta thật sự thành ba của con à?】

Gì cơ? Chẳng phải ông ấy vốn là ba tôi sao?

Xem ra bố tôi nhắn nhầm người rồi.

Mà hình như ông ấy cũng bỏ trốn theo người khác?

Bố tôi cũng biết chơi thật đấy, tôi sắp có mẹ kế rồi sao?

Đang mải suy nghĩ lung tung thì Camellia lại nhắn đến một câu:

【Con đang ở đâu?】

Sao cứ suốt ngày hỏi tôi ở đâu thế này? Định bắt tôi về xem mắt già hay gì?

Tôi nhắn lại:

【Trà này hai mươi vạn một lạng, Daddy mua một lạng đi, mua rồi con cho biết con đang ở đâu.】

Không ngờ Camellia lập tức chuyển khoản hai mươi vạn.

Hào phóng thế sao?

Sau đó ông ấy lại nhắn:

【Giờ thì con đang ở đâu?】

Từ tin nhắn, tôi gần như có thể cảm nhận cơn thịnh nộ của ông ấy.

Còn dám hỏi tôi nữa à?

Tôi ngay lập tức sao chép tin nhắn trước của Camellia, rồi gửi lại cho chính ông ấy:

【Cơm cũng nấu rồi, Daddy cũng gọi rồi, giờ ba chạy theo người khác. Còn con thì sao? Con thật sự thành con của ba à?】

Rồi tôi nhắn tiếp:

【Ba, ba nhắn nhầm người rồi. Ba còn đi tìm mẹ kế cho con nữa mà, con không can thiệp. Nhưng ơn, ơn đừng bắt con đi xem mắt mấy ông già nữa. Con cầu xin ba đấy.】

Kèm theo một sticker mèo con rơi nước mắt.

Sau đó tôi lại nhắn thêm:

【Mấy ông già thật sự không ổn, con thật đấy. Bạn con từng tận mắt trải nghiệm rồi.】

Tôi cứ tưởng mình đang đương, hóa ra chỉ là trò tiêu khiển của người lớn.

Rất lâu sau, bố tôi vẫn chưa trả lời.

Tôi nghĩ chắc ông ấy đang đấu tranh tư tưởng.

Mãi đến gần sáng, cuối cùng ông ấy mới nhắn lại:

【Thật sự không sao?】

Tôi gửi một sticker mèo con gật đầu.

Sau đó là mèo con rơi nước mắt.

Rồi mèo con ôm ấp.

 

11

Mấy ngày nay, mỗi lần Camellia hỏi tôi đang ở đâu, tôi đều bắt ông ấy mua trà.

Mua xong, tôi cũng chẳng cho ông ấy biết.

Dù ông ấy đoán tôi ở Hàng Châu, không thể biết chính xác tôi đang ở đâu.

Gần đây, kênh tài chính liên tục phát tin tức về nhà họ Tần, chủ yếu xoay quanh việc Tần Tự chính thức trở thành người nắm quyền của gia tộc.

Tôi nghiến răng, hừ lạnh.

Chúc mừng nhé!

Bất chợt, Camellia nhắn tin đến:

【Sắp tìm ra con rồi.】

Tôi nhắn lại:

【Daddy, nếu ba đến Hàng Châu bắt con, con sẽ xuống tóc đi tu ở chùa Linh Ẩn. Ngày ngày tụng kinh, cầu cho nhà họ Tần sản.】

Camellia: 【……】

Mỗi ngày, thú vui lớn nhất của tôi chính là tiêu cho hết hai mươi vạn tiền sinh hoạt phí.

Hôm nay đi dạo phố về, đang ngồi trên xe thì Chu Ngôn Hàng nhắn tin tới:

【Bảo bối à, tôi vừa với “chồng cũ” của tôi chuyện cậu đang ở trà trang, chắc không sao đâu nhỉ?】

Tôi: 【?】

Chu Ngôn Hàng: 【Anh ấy cứ hỏi đúng lúc đó, tôi đành phải đầu hàng bán đứng cậu thôi.】

Tôi cau mày, khó hiểu hỏi: 【Tôi với thiếu gia nhà họ Lục có qua lại gì đâu, ta điều tra tôi gì?】

Chu Ngôn Hàng: 【Tôi có linh cảm Lục Trạch Xuyên đang dùng mỹ nam kế. Không lẽ ta đang việc cho vị hôn thê của Tần Tự? Tôi rồi mà, dạo này sao ta lại nhiệt với tôi như ?】

【Giờ tôi bị nhốt rồi, ta bảo sẽ “dạy dỗ” tôi cho ngoan ngoãn lại. Từ đầu đến cuối đều ám chỉ tôi đã chọc phải người không nên chọc.

Làm sao đây? Làm sao đây?!】

Tay tôi run bần bật, tự nhủ không sao đâu, trong nước không cho phép sở hữu súng mà.

Tôi nhắn lại:

【Có cần phải không? Không lẽ thế gia nào cũng phải giữ gìn danh tiếng trong sạch à? Dù có là nhà họ Tần đi nữa…】

Chưa kịp nhắn xong, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Xe vẫn chưa đến trà trang, con đường phía trước trống trơn, không một bóng người, không có lấy một trà nông.

Lúc xe sắp đến nơi, tôi thấy một dàn vệ sĩ mặc đồ đen đứng dàn hàng.

Chắc chắn không phải người Chu Ngôn Hàng cử đến bảo vệ tôi, vì giờ cậu ta còn lo cho bản thân chưa xong.

Lập tức ra lệnh cho tài xế quay đầu xe.

Chạy ngay đi, còn chờ c/h/e/t sao!

 

12

Trà trang bị bao vây kín kẽ, một con kiến cũng khó lòng lọt qua.

Tôi hoảng sợ chạy vào một quán bar, suýt chút nữa bật khóc, vội vàng gọi điện cho Camellia.

Chỉ mất đúng một giây, điện thoại đã bắt máy.

Tôi vừa khóc vừa trong điện thoại: “Hu hu hu… Daddy, cứu con với! Con hình như bị người ta truy s/a/t rồi!”

Từ nay con sẽ không dỗi ba nữa. Ba bảo con đi xem mắt, con sẽ đi xem mắt. Con cũng không lừa ba mua trà nữa.

Camellia: “Địa chỉ.”

Vừa khóc tôi vừa gửi địa chỉ cho ông ấy, hoàn toàn không nhận ra giọng của Camellia và giọng của ba tôi hoàn toàn khác nhau.

Gửi xong địa chỉ một quán bar kín đáo, tôi khóa chặt cửa phòng riêng, tay run rẩy uống một ngụm rượu mạnh.

Nếu đây thật sự là vị hôn thê của Tần Tự đến đòi công đạo, tôi sẽ chính ta đã dụ dỗ tôi trước.

Thì sao chứ? Chính đàn ông nhà lăng nhăng bên ngoài, giờ lại chạy đến tìm tôi để xử lý?

Mà còn cần đến nhiều vệ sĩ như sao?

Đang suy nghĩ lung tung, Camellia lại gọi đến.

Tôi bắt máy: “Daddy?”

“Mở cửa.”

Chỉ lúc này, tôi mới nhận ra qua lớp cửa phòng, không còn nghe thấy âm thanh ồn ào của quán bar nữa.

Ai khiến cả quán bar câm lặng như tờ ?

Trong sự im lặng kỳ lạ này, chỉ có giọng trầm thấp bên ngoài vang lên, ra lệnh cho tôi mở cửa.

Giọng này… không giống ba tôi.

Chưa kịp suy nghĩ thêm, tay tôi đã vô thức đặt lên tay nắm cửa.

Khẽ kéo ra.

Ngước mắt lên.

Tôi lập tức chìm vào đôi mắt đen sâu thẳm kia.

Ánh mắt của Tần Tự, như tàn lửa văng ra từ đám cháy, thiêu đốt tâm trí tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi muốn bỏ chạy.

Nhưng cổ tay lại bị siết chặt, không thể thoát.

Tần Tự khẽ nâng mí mắt, giọng trầm ổn từng từ từng chữ như gõ vào tim tôi:

“Lại muốn chạy?”

Anh ta kéo tôi vào phòng, cánh cửa sau lưng bị khóa chặt.

Tôi lập tức lùi về góc xa nhất, tức giận trừng mắt :

“Anh muốn gì? Ba tôi sắp đến rồi.”

Tần Tự cúi đầu, chậm rãi .

“Em đoán xem tôi định gì?”

Giọng trầm thấp mang theo hơi lạnh mơ hồ, ánh mắt đầy nguy hiểm, như dã thú chằm chằm con mồi.

Tràn đầy chiếm hữu.

Tôi hít sâu một hơi: “Ha… tôi nào dám đoán tâm tư của thiếu gia Tần.”

Anh ta hơi nheo mắt, cầm lấy ly rượu tôi vừa uống dở.

Lắc nhẹ.

Ngay trước mắt tôi, ta chậm rãi uống hết phần rượu còn lại.

Sau đó, từng bước từng bước tiến đến, ép tôi vào góc tường.

Dù có né sang bên nào, tôi cũng chạm vào một nơi vô cùng nguy hiểm trên người ta.

Tần Tự cúi xuống, khẽ bên tai tôi:

“Tôi muốn Giang tiểu thư chịu trách nhiệm với tôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...