2
Nghe tôi , ấy im lặng, rồi tôi với ánh mắt lạnh nhạt.
“… Cả nhóm nghệ sĩ dưới tay em đều là đám đầu óc chỉ nghĩ đến đương.”
“Có lẽ tôi nên cân nhắc lại về khả năng lãnh đạo của em.”
Tôi tròn mắt ngạc nhiên: “Không phải chứ, Phí tổng, nghệ sĩ của em đương thì liên quan gì đến em?”
“Đầu óc là của họ, đâu phải của em, chẳng lẽ em phải moi não họ ra hết à?”
Nghe , ấy khẽ , ho một tiếng rồi chậm rãi : “Vậy thì đúng là đáng tiếc thật.”
Tôi: “?”
Anh ấy phẩy tay: “Em về chỗ việc đi.”
Vừa định quay đi, giọng ấy lại vang lên sau lưng.
“Nói thật, dạo này em thiếu tiền lắm sao?”
Tôi giật mình nhớ lại cuộc trò chuyện ngượng ngùng tối qua qua điện thoại.
“Đúng là… có hơi thiếu một chút,” dù sao thì thành tích của tôi đã bị trừ hết, mà tôi lại là kiểu người hết tiền vào cuối tháng…
Phí Yến Lâm im lặng một lúc, đến khi tôi tưởng ấy sẽ không gì, thì ấy lại chậm rãi :
“Sẽ không trừ vào lương của em đâu, coi như là phúc lợi cho nhân viên đi.”
Cuối cùng, ấy còn thêm, “Nhưng đừng kể cho ai, coi như là tôi cho em riêng.”
Tôi ngạc nhiên vui sướng, phấn khích trở về chỗ .
Vừa ngồi xuống, tôi liền lấy điện thoại ra, hớn hở nhắn tin cho ông trai: “Những thứ không thể cho em, người khác tự nhiên sẽ cho~”
Tôi còn gửi ảnh chụp màn hình chuyển khoản của sếp, hí hửng cất điện thoại vào túi rồi đi lấy nước.
Nhưng chưa đầy vài phút, tôi nhận cuộc gọi từ sếp.
“… Ôn Thời Niệm, em lại gửi nhầm người rồi.”
Tôi đứng sững tại chỗ, nước trong cốc suýt tràn ra, may mà đồng nghiệp nhắc tôi mới không phải đi lau sàn.
Vội vàng mở điện thoại, quả nhiên là gửi nhầm nữa rồi!! Tôi chỉ muốn tự tát mình vài cái cho tỉnh!
Đang hoảng loạn, tin nhắn của sếp lại đến.
Sếp: “Ôn Thời Niệm, em có chuyện gì muốn với tôi không? Muốn thì cứ , đừng lòng vòng.”
Tôi chỉ muốn khóc thét.
Không có đâu, sếp, thật sự là không có mà.
Ngay lúc này, trai tôi gọi tới, tôi vội vàng bắt máy.
“Em cưng, chương trình đương không phải ngày kia mới quay sao?”
Tôi có linh cảm không lành.
“Anh chỉ tính đưa Yên Yên đi ngâm suối nước nóng thôi, mà hình như bị kẹt lại rồi. Em có thể cứu không?”
Tôi nghiến răng: “Anh nhất định phải chọn ngay lúc này để bảo em đi tìm sếp à?”
“Em , là trai em mà…”
“Em cũng là em ruột của đấy!” Tôi thở dài, “Lần này em cứu , có thể yên ổn không?”
“Đợi vào show rồi, muốn thể hiện sao cũng !”
Ôn Thuật vui vẻ đồng ý, khi tôi đứng trước cửa văn phòng của Phí Yến Lâm, lại chẳng dám đẩy cửa vào.
Đến khi giọng của Phí Yến Lâm vang lên từ sau lưng.
“Em đang canh cửa giúp tôi đấy à?” Anh ấy nhướng mày, ánh mắt bình thản.
Tôi vội xua tay: “Không… là trai em…”
Nghe đến tên trai tôi, sắc mặt Phí Yến Lâm lập tức trầm xuống: “Lại chuyện gì nữa?”
… Đấy thấy chưa, ngay cả sếp cũng biết Ôn Thuật là một cục phiền phức!
Sau khi tôi giải thích mọi chuyện, Phí Yến Lâm lập tức cho người xử lý.
Khi tôi chuẩn bị lẳng lặng rút lui, ấy lại không ngẩng đầu mà gọi tên tôi.
“Ôn Thời Niệm.” Anh ấy vừa ký giấy tờ, vừa với giọng khó đoán, “Trợ lý của tôi hôm nay nghỉ, em đi cùng tôi một chuyến.”
Tôi chỉ vào mình: “Em? Hả? Em không biết…”
“Em không cần phải biết.” Anh gấp tài liệu lại, tôi, giọng kiên quyết, “Chỉ cần đi theo bên cạnh tôi là .”
Thấy tôi còn có vẻ muốn từ chối, ấy cau mày.
“Trong buổi tiệc có rất nhiều loại bánh, tôi đoán em sẽ thích.”
Tôi ngạc nhiên : “Sếp, sao biết?”
Anh nhướng mày: “Bàn việc của em lúc nào cũng thoang thoảng mùi kem, kệ đồ ăn mỗi ngày đều có bánh ngọt.”
“Tôi không mù, cũng không mất khứu giác.”
Tôi đỏ mặt tía tai.
Anh ấy lại tôi một cách nghiêm túc và xác nhận: “Vậy, có vấn đề gì không?”
Lần này tôi lắc đầu: “Không có vấn đề.”
Bạn thấy sao?