6
Đang miên man suy nghĩ, Phí Yến Lâm gọi tôi: “Ôn Thời Niệm, lại đây phụ tôi một tay.”
Ban đầu tôi tưởng ấy chỉ định nấu vài món đơn giản.
Ai ngờ ăn xong, ấy lại lấy ra một ít nguyên liệu bánh.
“Tôi nhớ chiều nào em cũng đặt bánh ngọt,” với vẻ thản nhiên.
“Vừa hay tôi cũng biết một chút, để tôi cho em cái bánh.”
Tôi ngạc nhiên : “Sếp, sao cái gì cũng biết ?!”
Tay dừng lại khi đang đánh kem, tôi nghiêm túc: “Em nhất định phải gọi tôi là sếp à?”
“… học trưởng?” Tôi nhíu mày, “Anh trả lương cho em, không gọi là sếp thì kỳ quá.”
Anh ấy không gì thêm.
Tôi tưởng ấy giận nên vội vàng gọi bằng đủ kiểu nịnh nọt.
“Phí tổng? Phí boss? Tiểu Phí? Phí học trưởng?… Yến Lâm?”
“Ừm.” Anh ấy đáp.
Tôi ngơ ngác ấy.
Bánh chỉ còn thiếu trang trí. Anh cẩn thận viền bánh bằng những họa tiết tinh tế.
Đúng lúc đó, điện thoại của Phí Yến Lâm đổ chuông. Sau khi nghe máy, ấy tôi với vẻ hơi áy náy.
“Công ty có việc, tôi phải đi trước.”
Bóng dáng vội vã của ấy thoáng mang chút gì đó giống nhân viên công sở.
Chợt nhận ra mình đang nghĩ linh tinh, tôi bật nhẹ.
Nhìn kỹ, Phí Yến Lâm cũng chỉ là người bình thường, chỉ là ấy trông điềm đạm hơn chút thôi.
Nhìn chiếc bánh nhỏ xinh trên bàn, tôi lấy nĩa, thử một miếng.
Kem mịn ngọt dịu, tay nghề của chẳng thua gì tiệm bánh ngoài kia.
Lòng tôi bỗng thấy ấm áp, ngọt ngào.
Đúng lúc này, Phí Yến Lâm gửi tin nhắn.
Sếp: “Ăn xong thì mau lên việc, hợp đồng hôm qua định trì hoãn đến bao giờ?”
Nhìn tin nhắn, chiếc bánh trong tay đột nhiên mất ngon…
Điện thoại rung khẽ, vẫn là tin nhắn từ Phí Yến Lâm.
Sếp: “Nghệ sĩ dưới tay em không nhiều, lịch trình chắc xếp xong hết rồi chứ?”
Tôi: “Vâng, gần đây em xếp xong hết rồi ạ.”
Sếp: “Hoàn thành hết công việc còn nợ đi, mai em nghỉ một ngày.”
“Với lại, tôi nhớ ngày kia show hẹn hò của Ôn Thuật bắt đầu quay, em đi công tác với tôi.”
Tôi định từ chối, chưa kịp gửi tin nhắn thì như thể ấy đoán trước .
Sếp: “Tốt nhất là đừng từ chối, không thì hôm nay tôi coi như em về sớm, lương vẫn trừ.”
Ngón tay đang sắp bấm gửi vội rút lại, tôi xóa sạch lời từ chối.
Tôi: “Tuân lệnh!”
Ném điện thoại lên sofa, tôi ngả lưng xuống–
“Tên tư bản độc ác này!”
Từ khi trai tôi đi tham gia show hẹn hò, công việc của tôi cũng nhẹ nhàng hơn.
Phần công việc còn nợ cũng gần như xong xuôi.
Tối đó, Phí Yến Lâm gọi điện bảo tôi chuẩn bị hành lý.
“Sáng mai em có cần trang điểm không? Nếu cần, tôi có thể lùi lịch lại một tiếng.”
Giọng ấy ấm áp, dịu dàng, mang chút ý hỏi ý.
Đang xem phim Châu Tinh Trì thích, tôi sững người, ngạc nhiên vì chủ hỏi ý kiến.
“Lùi lại một tiếng là mấy giờ?”
“Khoảng 9 giờ sáng,” giọng ấy trầm trầm, “Chúng ta sẽ đi biển.”
“Đi biển?” Tôi hào hứng, “Khách hàng gì mà lãng mạn ?”
Đầu bên kia khẽ : “Cảm ơn vì lời khen.”
Tôi không để ý đến lời , quay ra chuẩn bị hành lý: “Vậy mai gặp nhé.”
“Ừ.” Giọng hơi trầm, ấm áp khàn khàn, “Mai gặp, Niệm Niệm.”
Khi gác máy, tôi lại cảm thấy một chút mong đợi và phấn khích.
Không biết từ lúc nào, tôi đã đứng trước gương thử tới hơn chục bộ đồ.
Khi nhận ra mình đang gì, trên tivi bỗng có một câu thoại vang lên vào tai tôi–
“Bạn tiêu rồi! Bạn đã rơi vào lưới rồi!”
Tôi giật mình, vào gương thấy khuôn mặt mình rạng rỡ , không khỏi đỏ mặt.
Sau khi xếp xong hành lý, tôi nhảy ngay vào chăn, đặt lọ nước hoa vừa mua lên đầu giường, chờ đợi ngày mai đến.
Sáng hôm sau, đúng 9 giờ, xe của Phí Yến Lâm đã đỗ dưới chung cư của tôi.
Nhìn chiếc vali nhỏ của tôi, ấy ngạc nhiên: “Mang ít ?”
“Em có phải chuyển nhà đâu, là đi công tác mà?” Tôi ngơ ngác.
Anh ấy tôi, khẽ : “Ừ, cũng .”
Nói rồi, ấy nhận lấy vali của tôi, đặt vào cốp xe.
Lần này, Phí Yến Lâm chủ mở cửa ghế phụ cho tôi.
“Lên xe đi, Niệm Niệm,” giọng ấy trầm ấm, nghe thật dễ chịu.
Bạn thấy sao?