04Tống Sơ Ngôn cả đêm không về. Tôi ngồi bên cửa sổ suốt cả đêm.Dì giúp việc đã khuyên tôi vài lần rằng thức khuya không tốt cho đứa trẻ con, bảo tôi nên nghỉ ngơi sớm.Tôi ngẩn ra, cúi đầu nhẹ nhàng xoa bụng : “...không sao đâu”.Sẽ không có chuyện gì nữa.Đến chiều hôm sau, Tống Sơ Ngôn mới vội vàng trở về, trông ta rất mệt mỏi, khi thấy tôi vẫn nở một nụ :“Trân Trân, mau lại đây ôm một cái.”Tôi không gì, lặng lẽ tiến lại ôm ta. Tay Tống Sơ Ngôn đặt trên bụng tôi, giọng điệu không giấu nổi sự dịu dàng.Anh ta tôi với ánh mắt trìu mến: “Đứa nhỏ này thế nào, một đêm không gặp, có phải lại lớn lên rồi không?”Tôi ôm , không trả lời, mà hỏi:“Anh đã cầu hôn Phong Tình rồi đúng không?”Cơ thể Tống Sơ Ngôn cứng lại, rồi đẩy tôi ra, biểu cảm có chút ngượng ngùng:“Sao em biết ?”Tôi , không trả lời thẳng:“Pháo hoa đẹp thật.”Tống Sơ Ngôn mím môi, ánh mắt màu thủy tinh xám trong bóng tối trở nên sâu thẳm hơn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi :“Trân Trân, em nghe giải thích, chuỗi tài chính của công ty gặp vấn đề, bây giờ phải ngay lập tức đầu tư, chỉ có kết hôn với Phong Tình thì gia đình ấy mới cho số tiền này!”“Trân Trân, không có cách nào khác.”Tôi cúi đầu, bụng mình: “Vậy đứa trẻ thì sao, đứa trẻ sẽ ra đời như một đứa con ngoài giá thú sao?”Tống Sơ Ngôn lập tức ngẩn người.Một lúc sau, giải thích: “Cái gì mà con ngoài giá thú, thật khó nghe, đây là con của , chắc chắn sẽ sắp xếp mọi thứ cho nó, Trân Trân em yên tâm…”“Tất cả của sau này đều là của con, chứ?”“Còn đứa trẻ của Phong Tình thì sao?” Tôi ngẩng đầu ta.Cằm Tống Sơ Ngôn căng cứng, ta khó chịu vò tóc, giọng điệu nặng nề:“Vậy em muốn gì? Kết hôn với em sao?”“Trân Trân, em biết điều đó không thực tế, cuộc sống này không phải là cổ tích cũng không phải là trò chơi, chúng ta cần phải sống sót.”“Nếu kết hôn với em, em có thể cho cái gì, chẳng lẽ chúng ta cùng nhau đi ăn xin dưới cầu sao?”Những lời này thật vô lý, nhà họ Tống dù sa sút vẫn hơn bao nhiêu người khác, ngay cả khi thực sự sản, ở nước ngoài cũng có tài sản đủ để họ sống thoải mái cả đời.Nói thẳng ra, chỉ là lòng tham của con người không thể buông bỏ mà thôi. Trong lòng ta, tiền luôn là số một, còn tôi và đứa trẻ chỉ đứng sau là vật có thể hy sinh.Tôi bỗng cảm thấy không còn gì để . Thực ra trước khi Tống Sơ Ngôn trở về, tôi đã dự đoán kết quả này, ta là một thương nhân có năng lực cũng có tham vọng, không phải là một người chồng tốt, càng không phải là một người cha tốt.Giữa tôi và Phong Tình, tôi không biết ai trong chúng tôi sẽ thảm hơn.Tôi thấy cha của con tôi cầu hôn một người phụ nữ khác, trong khi ấy vui vẻ nhận lời cầu hôn từ trai của mình, không hề biết rằng người đàn ông này còn có một người phụ nữ khác."Em hãy hiểu chuyện một chút," Tống Sơ Ngôn nhận ra giọng điệu lúc nãy có hơi nặng nề, quỳ một chân trên thảm trước mặt tôi và nhỏ giọng: "Giữa và Phong Tình chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không có cảm với ấy, trái tim đều để ở chỗ em.""Anh đảm bảo rằng con chúng ta sau này sẽ không thiếu thốn gì, sẽ cung cấp cho nó những điều kiện tốt nhất, không?"Tôi ta một lúc, nhẹ nhàng gật đầu."Đúng rồi," Tống Sơ Ngôn nở một nụ , tháo kính gọng vàng ra và áp mặt lên bụng tôi."Chúng ta sẽ rất hạnh phúc với nhau."Tôi vuốt tóc , im lặng.…Tống Sơ Ngôn chỉ ở nhà vài giờ, rất nhanh đã thu dọn hành lý mang đi.Bởi vì Phong Tình muốn đi du lịch kết hôn, nhà họ Tống có một hòn đảo riêng ở nước ngoài, họ sẽ lên đảo chơi nửa tháng.Trước khi đi, Tống Sơ Ngôn hôn lên trán tôi một cái, nhẹ nhàng như dỗ trẻ con."Ở nhà ngoan ngoãn chờ về."Tôi mỉm , vẫy tay chào , cánh cửa thang máy dần khép lại ngăn cách tầm của chúng tôi.Đến đây thôi, tôi tự nhủ, đến đây là đủ rồi.…Về đến nhà, tôi lấy ra một thẻ, trong đó là toàn bộ thu nhập của tôi trong ba năm qua, khoảng một triệu hai.Khi tôi phát hiện ra sự hiện diện của Phong Tình, tôi quyết tâm chia tay với Tống Sơ Ngôn, lại gặp phải chuyện cha tôi bệnh nặng.Chỉ riêng chi phí phẫu thuật đã lên đến sáu mươi vạn, đối với tôi lúc đó quả thực là một con số khổng lồ,huống chi là các chi phí y tế sau đó, tôi hoàn toàn không thể xoay sở.Trong lúc cha tôi đang chờ vào phòng phẫu thuật thì Tống Sơ Ngôn đã tìm đến tôi.Anh ta đứng trước mặt tôi, xuống và đưa ra hai lựa chọn.Lấy tiền của để chữa bệnh cho cha tôi, ta sẽ mời bác sĩ tốt nhất đảm bảo cha tôi hồi phục xuất viện.Hoặc chia tay với , chi phí này tôi tự lo.Lúc đó tôi thực sự cảm thấy như trời sập xuống, đến giờ tôi cũng không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó, tôi bán nhà, tôi vay tiền, tôi ứng lương…Tôi đã cố gắng hết sức, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc bán thận, bệnh viện tiêu tiền như nước chảy, từng khoản từng khoản như một cái hố không đáy, cuối cùng tôi tuyệt vọng ngồi khóc bên đường.Là Tống Sơ Ngôn tìm thấy tôi, ta đưa cho tôi một tấm thẻ: "Trong này có một triệu, tiếp tục ở bên , sẽ lo chi phí y tế cho cha em."Mẹ tôi đã không còn từ lâu, tôi sống nương tựa vào cha hơn hai mươi năm, để tôi cha chec đi còn đau đớn hơn cả việc giec tôi.Hôm đó trên vỉa hè, trời rất nóng đầu óc tôi trở nên mơ hồ.Tôi cứ ngồi đó ngây ngốc nửa tiếng, rồi một giọt nước mắt rơi xuống đất.Tôi đưa tay nhận tấm thẻ đó.Kể từ đó, tôi từ của Tống Sơ Ngôn trở thành nhân của ta.Tôi đã đổi lấy một triệu bằng danh dự và nguyên tắc của mình, cũng khá đáng giá.Những năm qua Tống Sơ Ngôn không cho tôi đi , chính là sợ tôi kiếm tiền rồi trả lại cho ta sau đó sẽ bỏ đi.Nhưng tôi vẫn tranh thủ lúc ta không có nhà một số công việc tự do, tôi nhận thiết kế, viết truyện, mở cửa hàng trực tuyến, viết kịch bản…Trong ba năm ta không biết, cộng với tiền bán nhà, tôi đã tiết kiệm hơn một triệu hai.Tôi đã chờ đợi ngày này, dù tôi từng lún sâu vào sự dịu dàng của ta và có những ảo tưởng không thực tế, trong tiềm thức tôi vẫn rõ ràng biết, sẽ có một ngày như .Tống Sơ Ngôn sẽ không vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp của ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ kết hôn với Phong Tình.Và khi họ kết hôn, cũng là lúc tôi rời đi.…Ngôi nhà này đầy ắp đồ đạc của tôi, những gì tôi mang đi lại rất ít.Tống Sơ Ngôn đã mua cho tôi rất nhiều túi xách, quần áo và trang sức xa xỉ, tôi không mang theo cái nào, chỉ mang đi bộ đồ tôi mặc khi đến đây ba năm trước và chứng minh nhân dân."Tôi ra ngoài một chút", khi ra khỏi cửa tôi với dì giúp việc, "Có thể phải chơi vài ngày mới về, không cần với Tống.""Ôi đúng rồi, đợi ấy về thì đưa thẻ này cho ấy nhé." Tôi đưa thẻ cho dì giúp việc.Lúc đầu cho tôi một triệu, chi phí y tế cho cha tôi tiêu hết chín mươi vạn, trong thẻ còn lại mười vạn tôi chưa vào.Tôi lại thêm một triệu, để lại cho mình hai mươi vạn chi phí sinh hoạt.Dì giúp việc thấy tôi những ngày này tâm trạng không tốt, nghe tôi ra ngoài chơi cũng rất vui mừng:"Được, tốt, đi chơi để giải tỏa tâm trạng, ở ngoài nhớ chăm sóc bản thân và đứa bé, có việc gì thì gọi điện!"Tôi : "Được."Thang máy từ từ xuống từng tầng, trước khi quay đi tôi lần cuối ngôi nhà này, ngôi nhà mà tôi và Tống Sơ Ngôn đã sống ba năm.Từ hôm nay tôi sẽ rời khỏi đây,giống như tôi rời khỏi Tống Sơ Ngôn .
Bạn thấy sao?