Hạ Vãn Chiêu – Chương 6

12

Tôi hận Thẩm Trì của sau này, vẫn nhớ về sự ấm áp thời niên thiếu.

Lần tôi bị ba tát đến phải nhập viện, Thẩm Trì đã năn nỉ ba mẹ rất lâu.

Ba mẹ Thẩm cuối cùng cũng dẫn đến.

Thẩm Trì ngồi bên giường tôi, quay mặt đi lén rơi nước mắt.

Anh ấy đã ở bên tôi suốt nhiều năm.

Cho đến khi tốt nghiệp tiểu học.

Họ đều vào trường quý tộc, còn ba tôi nghe lời mẹ kế, cho tôi học trường công.

Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách kéo giãn rất xa.

Tôi bận học hành, bận ôn bài, bận tích lũy sức mạnh cho riêng mình.

Tôi tưởng rằng Thẩm Trì sẽ đợi tôi.

Nhưng đến cấp ba, Thẩm Trì lại Hạ Niên Niên.

Yêu đến rầm rộ, khoa trương.

Thẩm Trì chưa bao giờ tôi.

Tôi cũng biết cảm của mình là đơn phương.

Nhưng từng thương xót tôi đến thế, sao lại Hạ Niên Niên?

Anh có thể bất kỳ ai, sao lại nhất định là Hạ Niên Niên?

Tôi muốn hỏi, trước cổng trường quý tộc, nam nữ học sinh trẻ trung xinh đẹp, phóng khoáng tự do.

Hạ Niên Niên ăn mặc rực rỡ lộng lẫy, xinh đẹp nổi bật.

Còn tôi, bận học, mặc bộ đồng phục màu xanh lam, đứng nơi góc khuất.

Sự lúng túng của tôi giấu sau mặc cảm.

Viết vào những năm tháng tuổi trẻ xám xịt.

Không ai thấy.

Cà phê trên mặt Thẩm Trì nhỏ giọt.

Giữa cơn tức giận của tôi, Thẩm Trì trở nên trầm mặc.

Anh không gì, lau mặt, rồi quay người rời đi.

Tôi không biết khoảnh khắc quay đi đang nghĩ gì, cũng không biết liệu từng cảm thấy áy náy.

Nhưng cũng không còn quan trọng nữa.

13

Thẩm Trì rời đi chưa bao lâu, tôi đến thăm ba tôi.

Ông ấy gầy đi rất nhiều.

Không còn một chút khí thế như thời nắm quyền nhà họ Hạ.

Hai bên tóc đã bạc trắng.

Tôi chẳng có tâm trạng thương ông, tôi chỉ đến để hỏi về tài sản.

“Ba thật sự định giao toàn bộ cổ phần trong tay cho thằng em trai đần độn môn toán chỉ điểm một chữ số sao?”

Ánh mắt ba tôi đầy bất cam và căm hận.

Ông ta trừng mắt tôi:

“Không cho nó thì cho mày – con sói mắt trắng này à?”

Câu trả lời trong dự đoán.

Tôi gật đầu:

“Biết rồi.”

Tôi chỉnh lại áo, cầm túi xách rời đi.

Vừa ra khỏi trại giam, tôi đã gửi gói ảnh mẹ kế “chim hoàng yến” thời trẻ cho phóng viên săn tin.

Nhân nhượng gì chứ?

Tôi lừa người đàn bà ngu ngốc đó thôi.

Tôi chỉ đang chờ thời cơ tốt hơn.

Lúc dư luận đang sục sôi, thì càng phải đổ thêm dầu vào lửa.

Một tuần sau, em trai tôi bị bắt vì tai nạn rồi bỏ trốn.

Một tên công tử bột ngu dốt, sống nhờ mẹ.

Dễ đối phó nhất.

Chỉ cần khơi đúng điểm yếu về bà mẹ tai tiếng, là nó chẳng màng gì, cứ thế lao vào hủy diệt.

Kể từ khi em trai tôi bị bắt, dư luận bùng nổ dữ dội.

Và nhờ có Giang Miên thuyết phục, mấy nữ sinh từng bị Hạ Niên Niên bắt nạt cũng đứng ra kể lại chuyện năm xưa…

Tôi vào bình luận trong điện thoại.

【Trời ơi, cả nhà mẹ kế chẳng có ai ra gì, thật không hiểu Hạ Vãn Chiêu sao sống nổi tới giờ.】

【Tôi là học của Hạ Vãn Chiêu, tôi có tư cách phát ngôn, suốt những năm cấp hai cấp ba ấy luôn học nội trú, chẳng mấy khi về nhà. Những gì ấy ăn, dùng đều rất bình thường. Nếu không bị bới ra, chúng tôi còn tưởng ấy chỉ là học sinh bình thường, ai ngờ lại là đại tiểu thư của tập đoàn Hạ thị.】

【Tội nghiệp quá.】

【Có mẹ kế ắt có cha ghẻ, ba ấy cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.】

Ngoài cửa sổ mưa lớn đổ ào ào.

Cuối cùng cũng mang lại cho tôi một giấc ngủ ngon.

14

Hạ Niên Niên ly hôn rồi.

Hay đúng hơn là bị đuổi khỏi nhà chồng thì chính xác hơn.

Năm năm sau, chúng tôi lại gặp nhau.

Cô ta vẫn xinh đẹp rạng ngời, giống y hệt mẹ ta – một con chim hoàng yến chuyên nghiệp.

Cô ta đứng ngoài văn phòng tôi, nhạt:

“Không ngờ chị không giỏi giành đàn ông, ở khoản khác thì cũng có bản lĩnh đấy.”

Lần trước ta với tôi như thế, là khi :

“Chị à, ngại quá nha, không cẩn thận cướp mất người chị thích. Ôi, mẹ em hình như cũng cướp mất người mẹ chị thích nữa nhỉ.”

Lúc đó tôi đã tát ta, và bị ba tôi nhốt.

Nhưng giờ thì, chắc ba tôi phải ở tù mấy năm rồi.

Tôi lại tát như ngày xưa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...