“Người quyến rũ chồng của thân Hạ Niên Niên là Tô Noãn Noãn.”
Chính tôi cầm chứng cứ giám định quan hệ cha con giữa Tô Noãn Noãn và em trai mẹ kế, ép Tô Noãn Noãn tiếp cận chồng của thân Hạ Niên Niên.
Sau đó người chụp lén.
Chọn ra những tấm ảnh có góc độ giống Hạ Niên Niên nhất, và tư thế của hai người thân mật nhất.
Gửi cho thân của Hạ Niên Niên.
Tôi đoán, chắc chắn họ sẽ trở mặt.
17
Thẩm Trì từng đến tìm tôi.
Anh ấy như một đứa trẻ phạm lỗi, có chút luống cuống, có chút ngượng ngùng.
Anh ấy với tôi:
“Xin lỗi, đã hiểu lầm em nhiều năm như .”
Tôi đã chờ lời xin lỗi này suốt năm năm.
Gần hai nghìn đêm ngày.
Tôi vẫn luôn nhớ cái ngày đó.
Tôi mở mắt ra, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, mà bị Thẩm Trì chỉ thẳng mặt mắng:
“Hạ Vãn Chiêu, sao em lại không biết xấu hổ như !”
Tôi rất tủi thân.
Nhưng Thẩm Trì không nghe tôi giải thích.
Về sau paparazzi chụp lén, đám cưới thành sự đã rồi.
Tôi nghĩ, cũng không đến nỗi tệ.
Năm đó khoảng cách quá xa.
Bây giờ gần thế này, ôm ấp một chút, trái tim sẽ ấm lại.
Tôi đi tìm chứng cứ để chứng minh bản thân, nghiêm túc giải thích với Thẩm Trì.
Tôi nghĩ, sẽ có một ngày hòa giải.
Nhưng sao càng đi càng xa.
Anh ấy bắt đầu uống rượu, đi bar, không về nhà ban đêm.
Cuối cùng, còn có vô số tin đồn ái…
Đột nhiên, tôi không biết nên gì nữa.
Tôi gương mặt của Thẩm Trì, vẫn tuấn tú, thật xa lạ.
Tôi không tìm thấy bóng dáng chàng trai năm nào trong ký ức.
Tôi đứng ở cửa phòng.
Ánh sáng từ sau chiếu tới.
Thẩm Trì thấy căn nhà trọ cũ kỹ bên trong, vẻ mặt đầy đau lòng:
“Sao lại chọn nơi như thế này?
“Chỗ này không an toàn, về với đi.
“Coi như cho một cơ hội để bù đắp.”
“Chúng ta, bắt đầu lại từ đầu.”
Làm sao để bắt đầu lại từ đầu?
Tôi đã tủi thân quá lâu.
Tủi thân đến mức một mình rơi nước mắt trong đêm, rồi tự lừa mình:
“Rồi sẽ ổn thôi, sẽ có ngày mọi chuyện sáng tỏ. Lúc đó nhất định phải cao một chút, bắt ấy dỗ dành mình.”
Chờ đợi quá lâu, tôi đã thay đổi ý định ban đầu.
Tôi với Thẩm Trì: “Không thể quay lại nữa.”
Thẩm Trì không chịu đi.
Tôi gọi ban quản lý tòa nhà, mới đuổi ấy.
Một tuần sau, tôi nhận tin nhắn từ một người chung của tôi và Thẩm Trì.
【Hạ Vãn Chiêu, Kem mất tích rồi.】
Là Thẩm Trì mượn điện thoại của người kia gửi tin.
Tôi đột nhiên nhớ đến lúc mới mua Kem, nó nhỏ xíu, tôi nuôi lớn từng chút một.
Nhưng cuối cùng, nó lại kiên quyết chọn người khác.
Tôi gõ rất nhiều chữ rồi lại xóa, cuối cùng chỉ gửi:
【Thẩm Trì, chúng ta đã ly hôn rồi, chuyện như đừng đến tìm tôi nữa.】
Thẩm Trì hỏi tôi: 【Không cần Kem nữa sao?】
Tôi trả lời: 【Không cần.】
Rất lâu sau, Thẩm Trì lại gửi tin:
【Không cần Kem, cũng không cần nữa sao?】
Không cần nữa…
Tôi còn rất nhiều việc quan trọng hơn .
Thù của tôi vẫn chưa báo xong.
18
Mất đi chồng cũ và sự che chở của Thẩm Trì, lại bị chị em phản bội.
Hiện tại Hạ Niên Niên chẳng khác gì con kiến mặc người giẫm đạp.
Cô ta từng đến cầu xin tôi tha cho ta.
Tôi đã giao bằng chứng cho các nạn nhân của vụ bạo lực học đường năm đó.
Tôi với Hạ Niên Niên:
“Tôi có rất nhiều tiền, đủ để hỗ trợ những ấy kiện vì tội cố ý thương tích năm xưa, bắt phải trả giá.”
Ngày càng nhiều người đứng ra tố cáo Hạ Niên Niên.
Tôi cầu đội ngũ luật sư ghi chép lại từng trường hợp một cách đầy đủ.
Chứng cứ tốt như , không thể để lãng phí.
Bố tôi, và cả người em trai cùng cha khác mẹ, gần như cùng lúc bị kết án.
Tôi đích thân truyền tin đó cho mẹ kế.
Tôi hỏi với tư thế của kẻ chiến thắng:
“Cảm giác công dã tràng nước biển thế nào?”
Mẹ kế gào thét lao về phía tôi, bị bảo vệ ngăn lại, đưa vào bệnh viện tâm thần.
Chúng tôi cùng tên trong một sổ hộ khẩu.
Tôi cũng xem như là “con ” có tư cách pháp lý ký tên cho bà ta.
Vậy thì cứ để bà ta ở đó đi.
Tôi còn người bán hết những đồ đạc thuộc về bố tôi, mẹ kế và các con của họ trong biệt thự nhà họ Hạ, rồi quyên góp cho tổ chức từ thiện.
Sau đó cải tạo lại toàn bộ biệt thự nhà họ Hạ.
Tôi dẫn theo Tam Thiên, cuối cùng cũng sống trong ngôi nhà mà mẹ tôi từng thiết kế.
Tôi có thể chọn căn phòng ngủ chính ở tầng ba, nơi có ánh nắng đẹp nhất, thay vì căn phòng nhỏ dành cho người giúp việc ở tầng một.
Tam Thiên chạy nhảy khắp biệt thự.
Nó chạy một vòng rồi lại quay về bên tôi.
Sau này, khi đi ngang khu biệt thự nơi nhà họ Thẩm sinh sống, tôi thấy Kem bẩn thỉu, dơ dáy.
Nó chạy đến, cọ cọ vào chân tôi.
Một sự thân thiết chưa từng có.
Tại sao thương luôn chỉ đến sau khi đã mất đi?
Tôi ghét những viên kẹo đã hết hạn.
Tôi nhờ người mang Kem trả về nhà họ Thẩm.
Kem vùng vẫy, rồi cũng bị ôm đi xa dần.
Còn tôi, sẽ bước về phía một tương lai rực rỡ và tốt đẹp.
(Ngoại truyện)
1
Góc của Thẩm Trì
Tôi từng hứa với một , lại phụ lòng ấy.
Tôi quên đi lời hứa năm xưa.
Lại đem lòng con kẻ thù của ấy.
Cô ấy tránh mặt tôi suốt bảy năm.
Cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi và ấy nằm cạnh nhau, không mảnh vải che thân.
Tôi cho rằng là ấy đã bỏ thuốc tôi.
Ép tôi rời xa Niên Niên, để tôi buộc phải cưới ấy.
Một người phụ nữ mưu mô như thế, tôi sao có thể ?
Nhưng ấy lại dịu dàng đến mức khiến tôi có khoảnh khắc dao .
Tôi tự nhủ:
“Thẩm Trì, đừng quên Hạ Vãn Chiếu năm đó đã thế nào để cưới cậu, ấy đã toan tính từng bước, nếu cậu ấy, tức là cậu đã phản bội Niên Niên rồi.”
Tôi không phép ấy.
Để tê liệt bản thân, tôi bắt đầu dính tin đồn với nhiều nữ minh tinh khác nhau.
Nhưng mỗi lần đến gần gũi, tôi lại từ chối.
Tôi không thể chấp nhận , tôi muốn trừng ấy.
Tôi đã nhiều lần ép ấy ly hôn.
Nhưng tại sao vào ngày ấy đồng ý, tôi lại thấy đau lòng đến ?
Cô ấy lục trong tủ lạnh lấy ra bánh mì, ngồi ở góc sofa gặm từng chút một, dáng vẻ ấy… tôi hình như đã từng thấy ở đâu đó.
Tại sao tôi mãi không thể nhớ ra?
Ngực tôi nghẹn lại, chắc là vì tức giận khi ấy buộc tôi phải lựa chọn.
Vậy nên tôi đã giành lấy con mèo của ấy.
Lần đầu tiên, tôi thấy ấy khóc.
Lẽ ra tôi phải vui mới đúng, lòng tôi lại nghẹn ngào khó chịu.
Tin tức về ấy lần nữa xuất hiện, là khi giành quyền kiểm soát Tập đoàn Hạ thị.
Sau đó nữa, là từng sự thật lần lượt phơi bày.
Hóa ra, thực sự không phải ấy bỏ thuốc.
Tất cả đều là âm mưu của Hạ Niên Niên.
Tôi Hạ Niên Niên, không còn chút rung thuở thiếu thời.
Chỉ còn cơn giận vì bị lừa dối.
Lúc ấy tôi mới nhận ra, và hận có thể đảo ngược.
Điều mà tôi không muốn thừa nhận năm xưa, giờ đây lại là sự thật tôi buộc phải chấp nhận.
Tôi đã ấy từ lâu rồi.
Số phận đúng là một trò độc ác.
Vậy, năm năm hiểu lầm đó tính là gì?
Nếu tôi là ấy, tôi cũng sẽ hận chết bản thân mình.
Quả nhiên, ấy không tha thứ cho tôi.
Ngay cả con mèo cũng không cần nữa.
Cô ấy đã có một con mèo nhỏ chỉ toàn ánh dịu dàng dành cho .
Dù gì thì thiếu gia Thẩm cũng luôn bị đồn thổi với đủ loại nữ minh tinh trong giới giải trí.
Chỉ có tôi là bị mắc kẹt trong hồi ức.
Ngày nào tôi cũng thấy con mèo nũng nịu đòi đi tìm ấy.
Lúc đó tôi mới nhận ra, hình năm xưa tôi dành cho ấy, từ lâu đã trở thành màn tra tấn chính mình.
Tôi luôn thấy ấy qua ánh mắt của con mèo.
Rồi lại nhớ đến bản thân mình thuở nhỏ, nắm chặt tay ấy, :
“Vãn Chiếu, đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
2
Góc của Tam Thiên
Sau khi mẹ tôi qua đời, ba đã bỏ rơi tôi.
Tôi tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có nhà nữa.
Nhưng tôi đã gặp một dì xinh đẹp, bế tôi – lúc ấy đang bị gãy chân – đến bệnh viện.
Trong lúc phẫu thuật, mẹ tôi đã đến báo mộng.
Mẹ với tôi:
“Tam Thiên, đừng nhớ đến tên đàn ông cặn bã đó nữa. Mẹ đã tìm cho con một tốt nhất để mẹ mới của con rồi.
“Sau này nhớ phải ngoan, thương mẹ mới thật nhiều nhé.”
Mẹ mới cũng gọi tôi là “Tam Thiên”.
Tuyệt thật, Tam Thiên lại có mẹ mới rồi.
(Hết)
Bạn thấy sao?