Mẹ tôi cũng khóc, vừa khóc vừa :
“Hạ Hạ, bố con bị giam rồi, mẹ chỉ còn con thôi. Nể mẹ đã liều mình che chở cho con hôm nay, sau này hãy ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không?”
Những lời ấy hoàn toàn chặn đứng câu chất vấn đã nghẹn nơi cổ họng tôi.
Lúc đó, tôi rất muốn hỏi bà:
Tại sao phải đưa tiền cho con trai của tiểu tam?
Tại sao lại dối là trong nhà hết tiền?
Tại sao mỗi tháng chỉ cho tôi một trăm đồng sinh hoạt?
Nhưng tôi biết rõ, mọi chuyện đã qua rồi.
Dù có nhận câu trả lời thế nào, những gì đã mất cũng không thể lấy lại.
Thậm chí, tôi còn ngây thơ nghĩ rằng, từ nay tôi đã có Phó Thanh Thì, sẽ là chỗ dựa vững chắc, cùng tôi bù đắp những thiếu hụt trong lòng.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ, việc nghe lời mẹ, không xen vào đời tư của , cho sự tự do, cuối cùng lại đổi lấy lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim mình.
Giờ phút này, nghe giọng kiên nhẫn dỗ dành lũ trẻ ở đầu dây bên kia, tôi chợt cảm thấy mệt mỏi.
Bình thản :
“Phó Thanh Thì, tôi không với đâu. Tôi thật sự có hai đứa con.
Và chăm sóc chúng đã chiếm trọn thời gian của tôi, tôi không còn thời gian bảo mẫu để chăm con của nữa.”
Tôi nhẹ nhàng dứt khoát.
Mẹ tôi thì tức giận đến trợn mắt, phồng má.
Khi bà định mở miệng tiếp, tôi nhắc:
“Mẹ, con nhớ tiệm spa của mẹ lại sắp tới hạn đóng phí rồi đúng không?”
“Nếu mẹ vẫn không phân rõ phải trái, thì con cũng chẳng ngại mang thêm tiếng bất hiếu đâu.”
Bà im lặng, không dám thêm câu nào, chỉ có thể trừng mắt tôi đầy thất vọng.
Đầu dây bên kia, Phó Thanh Thì lại bật khinh miệt:
“Thịnh Hạ, đang gì thế? Đừng quên lúc kết hôn, bác sĩ đã chẩn đoán là không thể sinh con.”
4
Kết quả kiểm tra của tôi không có vấn đề gì.
Người có vấn đề… là ta.
Anh bị chứng tinh trùng yếu.
Ngay khoảnh khắc cầm tờ kết quả đó, tôi đã vì giữ thể diện đàn ông cho mà dối, bảo rằng vấn đề nằm ở tôi.
Những năm kết hôn, tôi luôn âm thầm giúp điều dưỡng cơ thể, chỉ mong một ngày có thể sinh cho một đứa con ngoan ngoãn, đáng .
Sau này, khi dẫn người phụ nữ đó về, muốn tạm thời ly hôn để cho ta một danh phận,
tôi đã định cho biết rằng cơ thể có vấn đề, không thể sinh con.
Nhưng rồi tôi lại nhớ đến những gì và mẹ tôi từng —
rằng tôi chỉ cần tốt bổn phận của một bà Phó, đừng xen vào những chuyện không nên xen.
Thế là, tôi nuốt lời lại.
Không biết nghĩ gì mà giọng bỗng dịu xuống, nhỏ:
“Được rồi, Hạ Hạ, biết em luôn mong tái hôn. Bắt em đợi ba năm là lỗi của .
Đợi chúng ta đi lại giấy kết hôn, hứa sẽ cho em một đám cưới náo nhiệt như trước.”
Dù náo nhiệt đến đâu… cũng không thể quay về như xưa.
Tôi không đáp, trực tiếp cúp máy.
“Thịnh Hạ, sao mày lại không biết điều như thế? Có biết bao người thèm khát vị trí bà Phó mà mày lại…”
Mẹ tôi trách móc, giọng đầy oán giận.
Tôi ngẩng mắt, lạnh lùng thẳng vào bà, không chớp mắt, nhạt:
“Mẹ, nếu rảnh rỗi quá thì tự ra ngoài đi đi.”
Nói xong, tôi hủy luôn tính năng chuyển tiền trợ cấp gia đình ngay trước mặt bà.
Mẹ tôi lập tức hoảng, vội vàng hứa sẽ không can thiệp vào chuyện của tôi nữa.
Tôi cũng chẳng để chuyện đó vào lòng.
Ngày hôm sau, tôi không đến cuộc hẹn.
Phó Thanh Thì gọi cho tôi mấy lần, tôi đều không bắt máy.
Có lẽ cảm thấy tự ái, nên sau vài lần cũng không gọi nữa.
Mãi đến một tuần sau.
Vừa kết thúc buổi tập yoga sau sinh, tôi đã thấy cảnh Phó Thanh Thì và Tần Chân Chân đang giằng co giữa phố.
Tần Chân Chân mặc chiếc áo thun giản dị cùng quần jeans, tóc buộc đuôi ngựa rối tung, xõa xuống che nửa khuôn mặt mệt mỏi, già dặn hơn nhiều.
“Phó Thanh Thì, nhất định phải ly hôn với tôi, chỉ để đi tái hôn với con tiện nhân Thịnh Hạ đó sao?
Anh đừng quên, tôi đã sinh cho một trai một đấy! Sao có thể bỏ rơi tôi như ?”
Đối diện với lời chỉ trích của ta, Phó Thanh Thì tỏ rõ vẻ khó chịu, tức giận hất mạnh tay ta ra.
Ánh mắt ta toàn là sự chán ghét:
“Đủ rồi! Cô lại bộ dạng của mình đi, khác gì một con đàn bà điên?”
“Còn nữa, tôi và Thịnh Hạ vốn là thật lòng nhau. Nếu không phải năm đó không biết liêm sỉ leo lên giường tôi, rồi còn mang thai con của tôi, thì sao tôi có thể ly hôn với ấy để cưới ?”
“Phó Thanh Thì! Anh tưởng ly hôn với tôi là có thể tái hôn với Thịnh Hạ sao? Tôi cho biết, chẳng có người phụ nữ nào chấp nhận một kẻ từng phản bội mình lần thứ hai đâu! Anh nghĩ mình là bảo vật hiếm có chắc, ta không thể sống thiếu à?”
Những lời này, đâm thẳng vào lòng Phó Thanh Thì.
Anh cũng nhận ra điều đó.
Bây giờ tôi đã không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa.
Hôm đó, đứng ở cục dân chính từ tám giờ sáng đến tám giờ tối.
Trọn mười hai tiếng.
Anh vẫn không thấy bóng dáng tôi.
Muốn đi tìm tôi, lại không nuốt nổi cái tôi của mình.
“Cô! Đồ đàn bà đê tiện!”
Bạn thấy sao?