Hai Đứa Con Và [...] – Chương 4

Phó Thanh Thì tức giận đến mất hết lý trí, hất mạnh cánh tay đang bám chặt lấy mình của Tần Chân Chân, suýt nữa vung tay tát ta một cái.

Nhưng khóe mắt lại bất ngờ bắt gặp bóng dáng tôi.

Trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, vui mừng xen lẫn cảm giác như tìm lại thứ đã mất.

Anh hạ tay xuống, giống như thuở thiếu niên, mỗi lần thấy tôi đều sẽ chỉnh lại quần áo thật ngay ngắn, để bản thân trông chỉn chu nhất trước mặt tôi.

Rồi mỉm , chạy nhanh về phía tôi:

“Hạ Hạ, lâu quá không gặp, em đến tìm à?”

5

Giọng run nhẹ, mang theo niềm vui mừng khôn xiết.

So với sự vui mừng của , tôi lại vô cùng bình thản.

“Đúng là lâu thật.”

Anh nghĩ tôi đang trách ba năm qua không liên lạc, nên vội vàng giải thích:

“Hạ Hạ, trước đây đã định đến tìm em, chỉ là…”

Anh lại liếc thấy Tần Chân Chân vẫn đứng đó, trừng mắt tôi đầy tức tối.

Nghiến răng :

“Tất cả là tại người đàn bà này. Cô ta mới sinh xong chưa đầy một năm đã bỏ thuốc tôi, rồi lại mang thai lần nữa, khiến không thể đến tìm em ngay.”

“Hạ Hạ… bây giờ đã ly hôn với ta rồi. Em quay về đi, rất nhớ em.”

Ánh mắt tôi, đã không còn sự khinh miệt và chán ghét của ba năm trước, mà thay vào đó là sự nhiệt , thương như thuở ban đầu.

Tần Chân Chân thấy cảnh này, ánh mắt lập tức lóe lên sự ác ý không hề che giấu.

Cô ta sải bước đến gần, giọng châm chọc:

“Cô Thịnh, ế đến mức nào ? Mà lại thèm khát chồng người ta suốt ba năm liền. Cô có biết chúng tôi đã có một trai một , bọn trẻ bây giờ còn biết rồi không?”

“Hay là… vì không sinh con, nên thích mẹ kế của con người khác?”

“Cô im miệng!”

Chưa kịp để tôi mở lời, sắc mặt Phó Thanh Thì đã phủ đầy sự tức giận, quát thẳng vào mặt ta:

“Người hoại cảm của chúng tôi chính là . Cô dựa vào cái gì mà ấy như thế? Về khoản không biết xấu hổ, ai sánh nổi với ?”

Sắc mặt Tần Chân Chân khi trắng bệch, khi lại tái xanh vì tức.

Còn tôi… chỉ nhàn nhạt liếc một cái.

Ba năm trước, khi ta mở miệng đòi ly hôn với tôi, ôm chặt Tần Chân Chân, che ta ra sau lưng,như sợ tôi sẽ ta bị thương.

Thậm chí, khi Tần Chân Chân vừa khóc vừa sẵn sàng bỏ đứa bé và rời đi, lập tức hoảng hốt ôm lấy ta, dịu dàng trấn an cảm đang kích của ta:

“Em và đứa bé, đều muốn. Có ở đây, sẽ không ai hai mẹ con em.”

“Anh sẽ ly hôn với ta, cho hai mẹ con em một gia đình hạnh phúc.”

Với ta, thế.

Còn với tôi, lại — đợi đứa bé sinh ra, sẽ tái hôn với tôi.

Trái tim lớn thì cũng lớn, mà nhỏ thì cũng nhỏ.

Nó có thể cùng lúc chứa hai người, lại chẳng thể một lòng một dạ với bất kỳ ai.

“Thôi, các người đừng cãi nữa. Con tôi còn đang ở nhà đợi, tôi không rảnh tiếp chuyện.”

Tôi bình thản lùi lại một bước, xong liền định rời đi.

Phó Thanh Thì nghe , lại tưởng tôi đang tìm cớ để thoát thân,

thậm chí còn :

“Vậy để đi cùng em, vừa hay cũng muốn xem ‘đứa con’ mà em .”

Hai chữ “đứa con” ta nhấn rất nặng, mang theo vài phần chế giễu.

Tôi không hiểu nổi.

Chẳng lẽ lời tôi lại rẻ đến mức ta cũng không tin?

Tôi , giọng nhạt nhẽo:

“Con tôi nhát người, không gặp người lạ. Lần sau… nếu có dịp.”

“Hạ Hạ, đừng loạn nữa. Anh biết em chẳng có đứa con nào cả.

Anh cũng biết em khó chịu vì có hai đứa con, em yên tâm, đã rõ với chúng rồi.

Từ nay, chúng sẽ chỉ có một người mẹ là em.”

Giọng mang theo ý thương lượng:

“Hoặc nếu em thấy chưa từng chăm sóc chúng nên không có cảm,

thì chúng ta có thể nhận nuôi thêm một em bé, coi như con ruột, nuôi nó từ nhỏ đến lớn.”

Nghe đến đây, tôi bật .

Tôi còn có con ruột của mình mà không nuôi, cớ gì phải nuôi con của người khác?

6

Tôi vừa định mở miệng , thì nhân viên cửa hàng mẹ và bé bên cạnh đang đổ rác bỗng thấy tôi.

Cô ấy mắt sáng rỡ, chạy ngay tới:

“Cô Thịnh, cuối tuần này Đại Bảo và Tiểu Bảo có tới bơi không? Để chúng tôi chuẩn bị trước.”

“Có chứ. Tôi có thể sẽ bận, đến lúc đó sẽ nhờ đưa hai đứa qua.”

Tôi mỉm đáp.

Sắc mặt Phó Thanh Thì lập tức trắng bệch, tôi với vẻ không thể tin nổi:

“Cái gì… Đại Bảo, Tiểu Bảo gì cơ?”

Nhân viên cửa hàng đầy vẻ ngạc nhiên:

“Là con của Thịnh chứ ai. Một trai một , đáng cực kỳ. Tôi chưa từng gặp đứa trẻ nào đáng đến thế.”

Những lời này chẳng khác nào một tiếng sét xé toạc bầu trời, giáng thẳng xuống người ta.

Phó Thanh Thì run rẩy, khó tin hỏi:

“Em… em thật sự có con rồi?”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Là… là con của sao?”

Anh ta hỏi liền mấy câu liên tiếp.

Giọng càng lúc càng run,trong đó còn xen lẫn sự kích rõ rệt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...