Anh dường như nghĩ rằng, lúc ly hôn tôi đã mang thai con của .
Cô nhân viên cửa hàng nghe , ánh mắt càng thêm mơ hồ,bởi bố của con tôi là người lai Trung – Anh.
Bọn trẻ đều thừa hưởng đôi mắt xanh của bố chúng.
Còn Phó Thanh Thì lại là người Trung Quốc thuần.
Nếu chuyện này không rõ,chưa biết chừng sau lưng sẽ bị đàm tiếu.
Tôi không bận tâm người khác gì, con tôi thì không thể chịu bất cứ oan ức nào.
“Chúng ta ly hôn ba năm rồi, con tôi mới hai tuổi, sao có thể là của .”
Tôi bình thản , giọng hờ hững.
Vẻ mong chờ trên mặt Phó Thanh Thì lập tức đông cứng lại khi nghe xong câu đó.
“Sao… sao có thể? Em đã sẽ ngoan ngoãn đợi mà…”
Tần Chân Chân như nghe chuyện gì thú vị, lập tức xen vào:
“Thấy chưa, Phó Thanh Thì, tôi đã rồi, ta chẳng phải loại phụ nữ tốt đẹp gì.
Căn bản không đời nào ngoan ngoãn chờ tái hôn. Giờ thì hay rồi, ta còn có cả con với người khác!”
“Cô câm miệng!”
Nụ trên mặt Phó Thanh Thì hoàn toàn biến mất,trong mắt tràn đầy ấm ức và bất lực.
Đôi mắt đỏ ngầu, nắm lấy tay tôi, run giọng hỏi:
“Hạ Hạ, không phải đúng không? Em đã sẽ đợi mà.”
Đúng là tôi đã .
Nhưng đó là bất đắc dĩ.
Ngày trước, tôi luôn mong một ngày mẹ tôi sẽ tỉnh ngộ,mong bà có thể học cách tôi như những bà mẹ khác.
Nhưng sau khi tôi ly hôn với Phó Thanh Thì,câu bà với tôi nhiều nhất là:
“Con rể có tìm con không? Nó có bao giờ sẽ tái hôn với con không?”
“Con đừng có ở nhà kẻ vô dụng nữa, mau xuất hiện trước mặt nó, không thì nó quên mất sự tồn tại của con, lúc đó con tính sao?”
Khi ấy, tôi từng hỏi bà:
“Trong mắt mẹ, chẳng lẽ không có đàn ông thì không sống nổi sao?”
Tôi nghĩ, dựa vào bản thân, tôi cũng có thể để bà sống một cuộc đời hạnh phúc.
Nhưng bà chưa bao giờ thấy hài lòng.
Đối diện với câu hỏi của tôi, bà chỉ tỏ vẻ khó chịu, đáp lại:
“Có đàn ông mới có một gia đình trọn vẹn! Nếu không phải tại mày bỏ bố mày vào tù, thì tao đâu bị người ta mắng là quả phụ sống.”
Khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu,bà luôn trách tôi.
Trách tôi không ký giấy bãi nại, nhất quyết để bố vào tù.
Cũng chính vì câu ấy của bà, tôi hoàn toàn tỉnh ngộ.
Bất kể là thân hay ,thứ không thể có , thì dứt khoát buông bỏ.
Phó Thanh Thì thấy tôi im lặng,thì gào lên trong tuyệt vọng:
“Em gì đi chứ! Ngày đó khi đưa Tần Chân Chân về, em chẳng phải đã không để ý đến sự tồn tại của ta sao?”
“Em đã đồng ý rất rõ ràng, tại sao giờ lại trở mặt?”
“Hay đây là cách em trả thù ?”
7
Tôi đã từng để ý.
Lần đầu tiên phát hiện Phó Thanh Thì lén tán tỉnh người khác qua điện thoại,tôi đã khóc, đã ầm lên.
Tôi không hiểu nổi,tại sao người hôm qua còn tôi,mà hôm nay đã có thể thản nhiên bàn với kẻ khác xem nên hẹn ở khách sạn nào.
Lần đó, tôi phát điên, đập tất cả đồ đạc trong phòng khách.
Tôi nghĩ rằng việc mình thể hiện sự bất mãn dữ dội như ,sẽ khiến ta áy náy và hối hận.
Nhưng ánh mắt tôi lại đầy chán ghét và khó chịu,giống như đang một mụ điên vô lý ngoài đường.
Anh hỏi tôi:
“Thịnh Hạ, em loạn đủ chưa?”
Tôi gào lên trong tuyệt vọng:
“Chưa!”
Không lâu sau, gọi điện cho mẹ tôi,bảo bà tới khuyên tôi.
Mẹ tôi nghe tin vội chạy đến, thấy tôi run rẩy đứng tại chỗ như kẻ mất trí,bà không hai lời, tát thẳng một cái vào mặt tôi.
Bà giận dữ mắng:
“Thịnh Hạ, mày điên rồi sao? Mày còn định sống cuộc sống này nữa không?
Tiểu Thì chỉ phạm cái lỗi mà đàn ông nào cũng phạm, có gì mà không thể tha thứ?
Tại sao mày cứ bám lấy chuyện này không buông?”
Nhìn hai người họ cấu kết như một,tôi cảm nhận rõ rệt sự bỏng rát trên má,cơn kích cũng dần nguội lạnh.
Tôi với :
“Chúng ta ly hôn đi.”
Phó Thanh Thì còn chưa kịp phản ứng,mẹ tôi đã bắt đầu tự tát mình,vừa khóc vừa gào:
“Mày mà dám ly hôn, tao chết cho mày xem!”
Anh biết, bất kể xảy ra chuyện gì, mẹ tôi cũng sẽ đứng về phía .
Sau này, mỗi khi có chuyện tương tự, luôn lôi mẹ tôi ra để đè tôi xuống.
Ngay cả ngày dẫn Tần Chân Chân về nhà, cũng gọi mẹ tôi tới, sợ tôi lại ầm lên.
Vì , bây giờ đối diện với câu chất vấn của ,tôi hơi nghiêng đầu, hỏi lại:
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/hai-dua-con-va-mot-trai-tim-tu-do/chuong-6
Bạn thấy sao?