QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/hai-dua-con-va-mot-trai-tim-tu-do/chuong-1
“Tại sao tôi đồng ý, không rõ sao?”
Phó Thanh Thì bị câu hỏi của tôi chặn họng,trong ánh mắt bi thương thoáng qua vẻ chột dạ.
“Hạ Hạ, … chỉ vì không muốn thật sự chia tay với em.”
Anh vội vàng biện giải:
“Nếu hôm đó mẹ không tới nhà chúng ta, em có chịu chuyện tử tế với không?
Trong huống đó, chúng ta chỉ càng tổn thương nhau, vô thức hoại cảm này.”
Nực .
Ngay cả tôi cũng không nhớ rõ,từ khi nào chúng tôi lại từ chỗ có thể mọi chuyện,trở thành nhau mà chẳng còn gì để .
Vậy mà trong cảnh này, ta còn sợ “ hỏng cảm”.
“Phó Thanh Thì, … không thấy buồn sao?”
“Hạ Hạ, thật ra… …”
Chưa kịp hết câu, điện thoại tôi đột nhiên reo lên.
Là bảo mẫu ở nhà gọi tới.
Cô ấy , bọn trẻ đã tỉnh, đang khóc tìm mẹ.
Nghe thấy tiếng khóc truyền qua điện thoại,trái tim tôi bất chợt siết chặt,chỉ muốn lập tức về nhà.
“Con tôi tỉnh rồi, tôi không rảnh nghe giải thích.
Phó Thanh Thì, nhé, đừng đến tìm tôi nữa.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không ngoảnh lại.
Phó Thanh Thì còn muốn đuổi theo, bị Tần Chân Chân chặn lại kịp thời.
Cô ta tức giận hét lớn:
“Cô ta đã có con, có gia đình rồi, còn mơ tưởng ta bỏ chồng con để đến với sao?
Phó Thanh Thì, đừng quá ngây thơ!”
Những lời tiếp theo…Tôi không nghe thấy gì nữa.
Trong đầu, trong mắt tôi, chỉ còn hình ảnh những đứa con đang đợi ở nhà.
8
Buổi tối.
Tắm rửa xong, tôi nằm trên giường kể chuyện cổ tích cho con nghe trước khi ngủ.
Không hiểu vì lý do gì, Tần Chân Chân lại gửi cho tôi một đoạn video quay con của ta.
Trong lòng tôi lập tức dấy lên một dự cảm xấu, theo phản xạ mở ra xem.
Trong video, hai đứa trẻ mặc quần áo mỏng manh, quỳ trước cửa nhà vừa khóc vừa van xin:
“Dì ơi, xin dì đừng cướp bố của cháu. Cháu và mẹ cháu đều rất cần bố.”
“Đúng đó dì, xin dì đừng tìm bố cháu nữa. Cháu và trai không thể sống thiếu bố.”
Vừa khóc, chúng vừa dập đầu, trán đã in rõ những vết bầm nhạt.
Nhìn cảnh này, tim tôi bất chợt siết chặt.
Tần Chân Chân , chẳng qua là muốn khơi dậy sự đồng cảm của tôi với tư cách một người mẹ.
Nhưng, trẻ con không phải công cụ để tranh giành cảm.
Hơn nữa, tôi đã sớm chết tâm với Phó Thanh Thì, hoàn toàn không có ý định tái hôn.
Khi tôi còn đang nghĩ xem nên xử lý thế nào, Tần Chân Chân lại gửi thêm một tin nhắn.
Cô ta viết:
“Cô Thịnh, cũng là mẹ, chắc biết phải lựa chọn thế nào vì con cái.
Nếu muốn để con mình mang tiếng là ‘con của tiểu tam’, cứ coi như chưa từng thấy tin nhắn này.”
Lời này, chính là lời đe dọa trần trụi.
Tôi bật vì tức giận, lập tức chụp lại màn hình tin nhắn và video ta gửi, gửi thẳng cho Phó Thanh Thì.
Kèm theo một câu:
“Quản cho tốt vợ con , tôi không muốn lần sau còn xảy ra chuyện tương tự.”
Phó Thanh Thì trả lời rất nhanh, có vẻ hơi gấp, gửi luôn tin nhắn thoại:
“Xin lỗi Hạ Hạ, không ngờ ấy lại gửi cho em những thứ này. Anh sẽ xử lý ổn thỏa, em đừng để trong lòng.”
“Hạ Hạ, mẹ đã với rồi, con của em là thụ tinh ống nghiệm, không có cha. Anh sẵn sàng nhận trách nhiệm bố, chăm sóc các con, hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ, cho một cơ hội bù đắp.”
Nghe xong đoạn thoại này, tôi tức đến mức tay cũng run lên.
Rõ ràng tôi đã với mẹ, đừng xen vào chuyện giữa tôi và ta nữa.
Không ngờ bà vẫn không chịu yên.
Tôi không trả lời tin nhắn của ta.
Thay vào đó, tôi lập tức hủy toàn bộ thẻ hội viên mà mẹ tôi mở ở các nơi, đồng thời đóng băng tất cả thẻ ngân hàng đứng tên bà.
Ba năm qua, số tiền tôi kiếm từ đầu tư, tôi vẫn đều đặn cho bà một phần ba, chỉ mong bà sống yên ổn, vui vẻ nốt quãng đời còn lại.
Nhưng giờ, nếu bà không chịu yên ổn sống…Vậy thì đừng sống như thế nữa.
Xử lý xong, tôi chuyển một nửa tài sản của mình sang tên các con,lập thành văn bản chỉ có hiệu lực khi chúng đủ tuổi trưởng thành.
Cũng coi như tôi để lại cho chúng một sự bảo đảm.
Mẹ tôi biết tài khoản của mình bị đóng băng…
Bà tức tối xông đến nhà tôi chuyện.
“Thịnh Hạ, ý mày là gì? Mày định ngay cả mẹ cũng không cần nữa à? Tao cực khổ nuôi mày lớn, sớm biết tao đã không thèm sinh mày ra!”
Nghe lời trách móc của bà, trong lòng tôi chẳng gợn chút sóng.
Tôi lấy ra tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ đã chuẩn bị sẵn và một tấm thẻ ngân hàng, :
“Chỉ cần mẹ ký vào bản thỏa thuận này, con sẽ đưa mẹ một triệu.”
Nói đến đây, lửa giận trên mặt bà càng bùng lên dữ dội.
Khi bà sắp bùng nổ, tôi tiếp:
“Hoặc là mẹ chọn kiện con, con sẽ trả tiền cấp dưỡng cố định hàng tháng theo quy định của pháp luật.
Ngoài ra, con sẽ không đưa thêm một xu nào, cũng không còn trách nhiệm lo cho cuộc sống của mẹ nữa.”
Nghe , mẹ tôi đứng sững tại chỗ.
Bà không ngờ sẽ có ngày tôi dứt khoát đến .
Bà run rẩy hỏi:“Hạ Hạ, con thật à? Con thực sự không cần mẹ nữa sao?”
Bạn thấy sao?