Chồng muốn “ ngoài” lòng hiếu thảo,định đón bà mẹ góa ở quê – một bà mẹ chồng thuộc loại khó chịu nhất – lên sống chung để dưỡng già.
Tôi vì cảm trước tấm lòng hiếu thảo của , nên quyết định… cũng đón ông bố bị bệnh tâm thần của mình về ở chung để dưỡng già.
1
“Vợ ơi, mai mẹ lên đây, em giúp dọn dẹp phòng ngủ phụ cho mẹ nhé.”
Đang ăn cơm, chồng tôi bỗng buột miệng ra câu đó.
Tôi vô thức hỏi: “Được thôi, lần này mẹ định ở lại mấy ngày?”
Chồng khựng lại một chút, rồi thản nhiên : “Mẹ già rồi, sống một mình ở quê không yên tâm. Anh nghĩ lần này đón mẹ lên thì sẽ để mẹ ở luôn, không về quê nữa.”
Tôi ngẩng đầu , mỉm :
“Được, thì ở luôn đi.”
Chồng hơi sững lại, có vẻ không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như .
Sợ tôi không vui, còn cẩn thận bổ sung: “Em yên tâm, mẹ còn khỏe, chưa cần chúng ta chăm sóc gì. Mẹ ở lâu, thỉnh thoảng còn giúp mình việc nhà, nấu cơm… mình cũng đỡ vất vả hơn.”
Tôi liếc một cái: “Chu Văn Bân, thực sự nghĩ à?”
Sắc mặt chồng thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, như vừa nhớ ra chuyện gì không vui.
Nhưng rất nhanh, tự trấn an: “Mẹ trước kia đúng là có vài tật xấu, giờ sửa hết rồi.”
Tôi nhún vai: “Anh chăm sóc mẹ thì tốt, em không ý kiến.”
Chu Văn Bân thở phào nhẹ nhõm, vươn tay qua bàn ăn, thân mật vỗ lên mu bàn tay tôi:
“Vợ à, biết ngay em là người thấu đạt lý nhất mà.”
Tôi mỉm, giọng đầy ẩn ý:
“Chồng à, em cũng biết là người con rất hiếu thảo.”
“Anh đúng, người già sống một mình đúng là không ổn thật.”
“Vì em quyết định… đón cả bố em về đây ở luôn.”
Nụ mãn nguyện trên mặt Chu Văn Bân lập tức đông cứng lại.
2
Chồng tôi bật dậy, ghế gỗ đặc ma sát với nền gạch phát ra tiếng ken két chói tai.
“Lạc Mẫn, ý em là gì?”
“Em định để bố em – một người bị bệnh tâm thần – sống chung với chúng ta? Em không sợ…”
Tôi ngẩng đầu, lạnh lùng :
“Sợ gì? Bố em bị bệnh tâm thần, ông chưa từng ai!”
Chu Văn Bân lẩm bẩm:
“Nhưng dù sao ông ấy cũng là người bệnh…”
Khóe môi tôi nhếch lên, bật lạnh:
“Thế còn mẹ ? Bà ấy không bị bệnh, những việc bà từng khác gì người điên?”
Chu Văn Bân hít sâu một hơi:
“Mẹ khác, chỉ là có vài tật xấu của người quê, bỏ là xong. Nhưng bố em là thật sự mắc bệnh…”
Tôi đặt đũa xuống, điềm tĩnh thẳng :
“Chu Văn Bân, người đừng quá tiêu chuẩn kép. Sao? Mẹ thì ở cùng để dưỡng già, còn bố em thì không?”
Chu Văn Bân vội vàng:
“Không giống nhau! Bố em trạng đặc biệt, để ông tiếp tục ở viện tâm thần là vì tốt cho ông thôi. Với lại, đâu phải chúng ta không trả tiền.”
Tôi ngắt lời:
“Tiền là em trả. Chu Văn Bân, nghe hay lắm. Bao nhiêu năm bố em ở viện, hóa đơn viện phí mỗi năm bỏ ra đồng nào chưa?”
Anh đỏ mặt vì xấu hổ lẫn tức giận:
“Sao lại bảo không trả? Chúng ta kết hôn rồi, lương là tài sản chung của vợ chồng. Tiền em trả cũng có ít nhất một nửa của đấy!”
Tôi không muốn cãi nữa, đứng dậy dọn bàn:
“Tóm lại là , đưa mẹ về đây dưỡng già, thì tôi cũng sẽ đón bố tôi về. Như mới công bằng, đúng không?”
Chu Văn Bân tôi, im lặng quay người bỏ đi.
Cánh cửa chống trộm đóng sầm một tiếng.
Tôi nhạt, lấy điện thoại gọi cho một số quen thuộc.
“Alô? Bác sĩ Mục, mai bác có rảnh không? Tôi muốn sắp xếp cho bố tôi lại bài kiểm tra tâm lý.”
“Nếu có thể, tôi muốn đón ông về nhà…”
3
Chiều hôm sau, Chu Văn Bân xin nghỉ để ra ga đón mẹ.
Tôi đang bận gấp một bản kế hoạch thì điện thoại gọi tới.
“Tiểu Mẫn, mẹ tới rồi, tan tiện đường em ghé chợ mua ít đồ, tối…”
Tôi lập tức cắt ngang:
“Tối nay tôi không rảnh, khách đang chờ bản kế hoạch, tôi phải ở công ty thêm. Anh đưa mẹ đi ăn đi.”
Đầu dây bên kia im vài giây, giọng không vui:
“Lạc Mẫn, em cố đấy à? Mẹ vừa tới mà em đã tăng ca, để mẹ nghĩ sao?”
Tôi bật khẩy:
“Chu Văn Bân, không có tay hay chân sao? Chiều đã xin nghỉ, mẹ cũng đón rồi, sao không tự đi chợ?”
Bạn thấy sao?