Anh lại im lặng mấy giây, giọng khẽ như van nài:
“Tiểu Mẫn, em cũng biết mẹ còn giữ tư tưởng cũ, cho rằng đàn ông đi chợ nấu ăn là xui…”
Tôi tốt bụng nhắc:
“Vậy thì lái xe chở mẹ tới chợ, để mẹ tự vào mua.”
“Lạc Mẫn! Em… Mẹ mới tới ngày đầu, em không thể cho chút thể diện sao?”
Tôi đồng hồ:
“Được! Sáu giờ đưa mẹ tới nhà hàng dưới tầng, tôi mời mẹ bữa tối. Ăn xong đưa bà về nghỉ, tôi quay lại công ty. Thế chưa?”
Sáu giờ, tôi đi thang máy xuống. Chu Văn Bân đã dẫn mẹ ngồi gọi món.
Bà gì cũng kêu đắt, cuối cùng chỉ gọi một phần cơm chiên trứng và một bát canh trứng rong biển.
Chu Văn Bân gọi một đĩa thịt kho tàu, một đĩa tôm xào, chuẩn bị đưa thực đơn cho tôi gọi thêm hai món thì mẹ giật lấy.
“Đủ rồi đủ rồi! Phụ nữ ăn ít, mẹ với con dâu ăn chung một phần cơm chiên, uống hai bát canh là .”
“Với lại…” – bà cúi đầu, đôi mắt tam giác lóe sáng quanh – “Mẹ thấy dân thành phố các con ăn không nhiều, mình cứ gọi ít đi, lát xem bàn nào còn thừa thì mang qua ăn, vừa tiết kiệm, vừa không lãng phí.”
Bà tự cho mình vừa nghĩ ra một ý hay, hoàn toàn không nhận ra mặt Chu Văn Bân đã tái xanh.
4
“Mẹ à, mình đâu thiếu chút tiền này. Mẹ muốn ăn gì, để con gọi cho mẹ nhé? Ăn ở nhà hàng thành phố không giống ăn cỗ ở quê, ở đây không ai lấy đồ thừa đâu.”
Không ngờ mẹ chồng chẳng nghe, vừa thấy bàn bên – một đôi nhân – tính tiền chuẩn bị đi, bà lập tức lao tới, giữ chặt tay nhân viên đang dọn đĩa.
“ Hai đĩa này, họ không ăn nữa đúng không?”
Nhân viên sững người: “À… vâng, không ăn nữa.”
Bà liền đẩy nhân viên sang một bên, vui vẻ bê về một đĩa rau xà lách xào ăn dở, cùng một đĩa cá nấu dưa đã hết cá, chỉ còn nước dưa.
“Đấy! Con thấy chưa? Cần gì gọi nhiều món. Con trai, mau gọi nhân viên, bát canh rong biển kia không cần nữa, mẹ lấy canh dưa này chan cơm, món này ăn hao cơm lắm!”
Chu Văn Bân gần như nghẹt thở: “Mẹ! Đây là đồ ăn thừa của người khác!”
Bà liếc một cái, thản nhiên: “Thừa thì sao? Lúc con nhỏ nhà nghèo, mẹ không mua nổi bột, còn nhai cơm cho nát rồi mớm cho con đấy thôi.”
Giọng bà cực to, cả nhà hàng bỏ cả ăn, quay sang bàn chúng tôi.
Mặt Chu Văn Bân đen kịt, lập tức đứng dậy, kéo tay mẹ đi ra ngoài:
“Mẹ, mình về nhà ăn, con đặt đồ ăn mang về cho.”
Bà giật tay ra, như vừa phát hiện kho báu, túm một nắm túi nilon rồi quay đầu lao vào nhà hàng.
Vài nhân viên hoảng hốt chặn lại: “Bà ơi, xin lỗi, đồ ăn thừa của nhà hàng phải thu gom theo quy định, không mang đi ạ.”
Bà trừng mắt: Tại sao không ? Những món này người ta đã trả tiền chưa? Ăn không hết, bỏ đi, các người đổ vào thùng rác cho lợn ăn thì , còn cho người ăn thì không? Các người ác thế à?”
Quản lý nhà hàng vội chạy ra: “Bà ơi, đồ thừa bên cháu thực sự không mang về. Hay là thế này, bà ngồi xuống ăn tiếp, cháu tặng bà một đĩa hoa quả nhé?”
Bà đẩy quản lý ra: “Thôi đi! Hoa quả đáng mấy đồng? Chỗ đồ thừa này mẹ gói về, bỏ tủ lạnh, ăn cả tuần…”
“Mẹ! Mẹ đừng loạn nữa không? Xin lỗi nhé, bữa nay bọn tôi không ăn nữa, mẹ tôi hơi có vấn đề về thần kinh, mong mọi người thông cảm.”
Thấy nhiều người trong quán đã giơ điện thoại quay video, mặt Chu Văn Bân đỏ bừng, bất chấp mẹ vùng vẫy, kéo thẳng bà ra ngoài.
“Bốp!” – Bà bất ngờ giơ tay, tát mạnh một cái vào mặt .
5
“Chu Văn Bân, quên gốc gác rồi à?”
“Anh mới vào thành phố ăn mấy bữa no, giờ ngay cả đồ thừa cũng chê à?”
Nửa mặt chồng lập tức sưng đỏ. Thấy tôi khoanh tay đứng bên cạnh, cơn giận của lập tức trút sang tôi.
“Lạc Mẫn, em cứ đứng thế à?”
Tôi bất lực giơ tay: “Anh bảo em gì? Bà là mẹ ruột của , ngay cả còn không quản , thì con dâu như em nào dám?”
Nói xong, tôi quay lưng lên lầu việc, tiện thể đặt một suất cơm ngoài cho mình.
Tôi biết rõ vì sao Chu Văn Bân nổi giận với tôi.
Anh ta luôn nghĩ, khi đón mẹ về dưỡng già, mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu chắc chắn bùng lên nhiều nhất.
Đến lúc đó, chỉ cần đóng vai người công bằng, “mỗi bên năm mươi roi”, cuối cùng danh tiếng con trai hiếu thảo sẽ thuộc về , còn việc “bất hiếu” đều để tôi gánh.
Chỉ tiếc, không ngờ tôi chẳng hề mắc bẫy.
Muốn đưa mẹ chồng về sống chung? Tôi đồng ý thôi.
Nhưng lần này, tôi sẽ để tự mình đối mặt với những màn “quái chiêu” của mẹ …
Bạn thấy sao?