Hai Gia Trưởng Dưới [...] – Chương 4

10

Về tới nhà, mẹ chồng vừa thấy bố tôi liền như gà mái bị bóp cổ, mặt đỏ bừng.

“Lạc Mẫn! Đây là nhà tôi, ai cho đưa lão điên này về?” – bà gằn giọng.

Tôi mỉm :

“Chồng con chưa à?Con với ấy thống nhất rồi – ấy chăm mẹ, con chăm bố. Mỗi người lo một bên.”

Bà nghẹn lại, rồi gắt:

“Không thể giống nhau! Đây là nhà con trai tôi mua, là nhà của tôi! Cô là con dâu, dựa vào cái gì mà đưa bố mẹ vào ở?”

Tôi lạnh nhạt:

“Dựa vào việc tôi trả một nửa tiền cọc căn nhà này.

Và lương tôi cao hơn chồng , tiền trả góp hàng tháng tôi trả nhiều hơn ấy.”

Bà bĩu môi, định túm tay tôi.

Bất ngờ, bố tôi trừng mắt, lao tới đẩy mạnh bà ra:

“Dám bắt nạt con tao? Ông mày!”

Bà hét lên, chạy vào phòng ngủ phụ, khóa trái cửa.

Một lúc sau, điện thoại Chu Văn Bân gọi tới:

“Lạc Mẫn, em đưa bố về thật rồi à?”

Tôi bình tĩnh:

“Tôi nhớ đã với rồi.”

Anh khựng lại:

“Anh tưởng em giận nên thế để dằn mặt…”

“Chu Văn Bân, tôi không dằn mặt ai cả. Thật ra, ban đầu tôi còn ngại đưa bố về ở chung.

Nhưng chính , cha mẹ già rồi, đón về mới yên tâm.

Nhà này là tiền chung của cả hai, mà tôi bỏ ra hơn hơn mười mấy ngàn. Mẹ ở, sao bố tôi lại không?”

Anh tức:

“Không giống nhau! Mẹ bình thường, bố em là thần kinh!”

“Chu Văn Bân! Bố tôi vì sao bị như , quên rồi à?”

Đầu dây bên kia im lặng như chết.

Lâu sau, ngay lúc tôi định cúp máy, mới lên tiếng:

“Tiểu Mẫn, em biết đấy, mẹ sợ bố em. Em đưa bố về sống chung, mẹ biết sao?”

Tôi bật khẩy:

“Chu Văn Bân, đừng tiêu chuẩn kép. Mẹ là mẹ ruột , bố tôi chẳng phải bố ruột tôi à? Nếu mẹ sợ, hay cho bà một căn hộ riêng trong khu này đi.

Bố tôi như hiện tại chắc chắn tôi không để ông ở một mình ngoài kia đâu, mong thông cảm.”

Những lời này, Chu Văn Bân từng với tôi không biết bao nhiêu lần.

Anh bảo mẹ góa chồng nuôi con, dù sinh hoạt có chút tật xấu xuất phát điểm đều vì chúng tôi, mong tôi thông cảm.

Giờ tôi đã đúng như thế.

Sao đến lượt lại không vui?

11

Tối hôm đó, vừa tan về, Chu Văn Bân liền bị mẹ bám chặt như vớ cọng rơm cứu mạng.

“Con trai ơi~ mẹ không chịu nổi một ngày nào nữa ở cái nhà này đâu!”

“Mẹ thấy con vợ con là cố ý đấy! Nó cố đưa lão già điên ấy từ viện tâm thần về đây, là để ép mẹ phải bỏ đi!”

Chu Văn Bân cau mày, kéo tôi ra một góc:

“Tiểu Mẫn, em cũng thấy rồi đấy, có bố em ở đây, mẹ không dám bước ra khỏi phòng, thế này không đâu…”

Tôi dửng dưng:

“Sao lại không ? Không phải chính đấy à? Bố mẹ khổ cả đời, con phải biết bao dung, thông cảm.”

“Tôi còn bao dung cho mẹ , sao không thể bao dung cho bố tôi?”

“Hơn nữa, bố tôi từng bị thương người khác, giờ ông đã thay đổi! Tôi còn có báo cáo giám định của bệnh viện tâm thần đây, bác sĩ cũng , chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tái khám định kỳ thì ông hoàn toàn có thể sống như người bình thường.”

“Nếu ông ấy lại phát bệnh thì sao?” – giọng Chu Văn Bân cao thêm vài phần, xen lẫn bực tức.

Tôi lạnh:

“Đang yên đang lành, ai chọc tức thì mới phát bệnh chứ?”

Anh im lặng vài giây, khổ:

“Tiểu Mẫn, em vẫn còn để bụng chuyện năm đó phải không? Anh giải thích nhiều lần rồi, hôm đó mẹ có quá đáng thật, bà đâu biết bố em bị bệnh…”

“Câm miệng!” – tôi đầy ghét bỏ – “Chu Văn Bân, nếu không muốn ly hôn thì đừng để bố tôi nghe thấy mấy lời này!”

“Tóm lại, tôi sẽ không đưa bố tôi trở lại viện tâm thần. Nếu mẹ sợ quá, thì để bà về quê.”

“Em!!!”

Anh hít sâu, cố kiềm chế:

“Tiểu Mẫn, hay là em nghỉ việc đi? Ở nhà trông bố 24/24, đảm bảo ông ấy không phát bệnh.

Như em có thời gian bên bố, đi chợ, nấu ăn, bố mẹ ở nhà cũng có người chăm.”

Tôi bật khẩy:

“Chu Văn Bân, đầu bị nước vào à? Anh lương 7 triệu rưỡi, tôi lương 25 triệu. Anh bảo tôi nghỉ, rồi lấy lương của nuôi bốn người, lại còn trả góp nhà?”

Anh ấp úng:

“Thì… bố em còn một căn nhà cũ mà? Hay bán nó đi, trả hết tiền nhà còn lại…”

Tôi không nhịn nổi nữa, tát thẳng vào mặt .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...