19
“Mẹ này, con mau ly hôn với con đàn bà này đi! Không thì với thằng cha bị thần kinh của nó, sớm muộn gì cũng chết mẹ con mình!”
Trong bệnh viện, mẹ chồng túm chặt tay Chu Văn Bân, tôi và bố tôi như thủy quái.
Chu Văn Bân cũng sợ rồi, lại chủ đòi ly hôn.
Tôi đưa ra điều kiện:
“Ly hôn thì , nhà để tôi, tôi trả lại 280 ngàn tiền đặt cọc trước đây.”
Mẹ chồng lập tức phản đối:
Tại sao? Căn nhà này ít nhất cũng hai triệu, ly hôn chẳng phải chia đôi sao? Con tôi ít nhất phải một triệu!”
Tôi :
“Ai bảo bà chia tài sản lúc ly hôn đều là chia đôi? Con trai bà không à? Căn nhà này khi cưới, ta chỉ góp tiền đặt cọc, còn lại tiền trả góp và sửa sang đều do tôi bỏ ra.”
Mẹ chồng rõ ràng không biết, quay sang con trai với vẻ không tin nổi:
“Con trai, chẳng phải con bảo mẹ, cả nhà này đều do con đi nuôi, tiền trả góp cũng do con lo sao?”
Chu Văn Bân đỏ bừng mặt, ấp úng:
“Mẹ, đừng nữa! Cứ chia như Lạc Mẫn .”
Bà tôi, lại con trai, cuối cùng mới tin rằng đứa con trai học cao mà bà hãnh diện, thực ra đang tôi nuôi.
Sắc mặt bà đỏ bừng rồi tái nhợt, môi run rẩy, bỗng trợn mắt, ngất ngay tại chỗ.
20
Thủ tục ly hôn của tôi và Chu Văn Bân diễn ra rất nhanh.
Vì bị kích mà mẹ chồng đột quỵ, nhập viện tiêu tiền như nước. Số tiền riêng của Chu Văn Bân nhanh chóng cạn sạch.
Anh ta muốn tôi bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ .
Tôi chỉ một câu:
“Hồi đón mẹ về ở, chúng ta đã rõ – ai nuôi bố mẹ người đó. Với lại, cũng biết bố tôi có bệnh, sau này già còn tốn kém hơn, tôi phải để dành tiền cho bố.”
Chu Văn Bân sa sầm mặt:
“Lạc Mẫn, em thật sự tuyệt sao?”
Tôi nhếch môi:
“Chu Văn Bân, giữa chúng ta… còn sao?”
Thấy ánh mắt lạnh lùng của tôi, ôm đầu, ngồi thụp xuống đất đầy đau đớn:
“Tiểu Mẫn, tại sao chúng ta lại thành ra thế này?”
21
Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi trả 280 ngàn đặt cọc, dẫn mẹ dọn ra ngoài.
Nghe , để tiết kiệm, không mua nổi nhà, Chu Văn Bân một phòng chung cư ghép gần công ty.
Nhưng mẹ vẫn chứng nào tật nấy, thường xuyên tranh thủ lúc cùng vắng nhà mà lấy trộm gạo, dầu, thậm chí dầu gội, sữa tắm và cả giấy vệ sinh.
Bị phát hiện, các chung tìm tới bảo quản mẹ.
Anh vừa xấu hổ vừa tức giận:
“Mẹ! Đồ dùng trong nhà con chẳng mua đủ cho mẹ rồi sao? Sao mẹ còn phải đi lấy của người khác?”
Bà lí nhí:
“Phải tiết kiệm chứ? Đồ nhà mình còn nguyên, để dành dùng dần, xài của họ trước, cùng lắm lần sau xài ít đi để họ không biết…”
Bất đắc dĩ, lại một căn hộ nhỏ, dọn ra ở riêng với mẹ.
Nhưng lần này không may.
Bạn thấy sao?