Mẹ nghe tin ban quản lý không cho dắt xe điện lên tầng sạc, bèn nghĩ ra cách kiếm tiền:
Bà nối mấy ổ cắm trong kho, nhận sạc xe cho cư dân, mỗi lần 2 tệ.
Vài ngày sau, một vụ cháy lớn thiêu rụi cả tòa chung cư.
Nghe , lúc cháy bà đang ở trong kho sạc xe, không chạy thoát, sau khi dập lửa chỉ tìm thấy một xác cháy đen biến dạng…
Vì đám cháy do bà ra, Chu Văn Bân bị tập thể cư dân khởi kiện.
Đợi sẽ là món nợ khổng lồ cả đời không trả nổi…
22
Gặp lại Chu Văn Bân, đang giao đồ ăn ở khu nhà tôi.
Thấy tôi sống trong biệt thự sang trọng, mắt đỏ hoe:
“Lạc Mẫn! Em rõ ràng có tiền mua biệt thự, sao không cùng nuôi mẹ?
Em biết không, chỉ vì em không chịu bỏ tiền mà mẹ bị thiêu sống!”
Tôi chỉ vào người đàn ông vừa tan :
“Anh nhầm rồi, biệt thự không phải tôi mua, mà là chồng tôi.”
Mặt Chu Văn Bân tái mét:
“Em… em tái hôn rồi?”
Tôi khoác tay chồng, mỉm :
“Giới thiệu nhé, Mục Lâm Sâm, bác sĩ điều trị chính của bố tôi, cũng là chồng tôi bây giờ.”
Chu Văn Bân lảo đảo bỏ đi.
Sau này nghe , khi giao đồ ăn, cãi nhau với khách, bốc đồng mua dao gọt hoa quả, cứa cổ người ta.
Gia đình nạn nhân không chấp nhận hòa giải, không có tiền bồi thường, cuối cùng bị tuyên án tử hình hoãn thi hành.
Trước khi vào tù, nhờ người nhắn muốn gặp tôi lần cuối.
Tôi để chồng gửi ít đồ vào cho .
Chu Văn Bân thất vọng:
“Lạc Mẫn đâu? Sao ấy không đến?”
“Tiểu Mẫn mang thai, ốm nghén nặng…”
Vài tháng sau, tôi sinh một bé xinh như búp bê.
Chồng chiều như báu vật, bố mẹ chồng và bố tôi đều tranh nhau bế.
Điều kỳ lạ là, từ khi con chào đời, bố tôi không tái phát bệnh, mẹ chồng tôi cũng hết hẳn chứng suy nhược thần kinh.
Chồng mỉm bảo, con là tiểu phúc tinh của nhà mình.
Tôi hôn lên má con, thầm mừng vì con đến muộn vài năm – để sinh ra trong một gia đình thực sự hạnh phúc.
Hết
Bạn thấy sao?