Hai Kiếp Đều Sai – Chương 16

20

Máy theo dõi tim phát ra tiếng “tít tít”, Lục Trầm Dự nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như giấy, bụng quấn đầy băng gạc dày cộm, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không thấy lồng ngực nhấp nhô.

Bác sĩ tháo khẩu trang, lắc đầu với Lục cha Lục mẹ đang đứng ngoài cửa: “Bệnh nhân liên tiếp bị thương, mất máu quá nhiều, có tỉnh lại hay không… phải xem chính ta.”

Chân Lục mẹ bủn rủn, ngồi sụp ngay xuống đất, gào khóc: “Nếu con trai tôi không tỉnh lại, tôi sẽ liều mạng với con tiện nhân đó!”

“Được rồi!” Y tá cau mày ngắt lời, “Các người ầm ở đây cũng chẳng giúp gì , bệnh nhân cần yên tĩnh, mau ra ngoài hết đi!”

Ngoài hành lang, mấy y tá trực thì thầm với nhau.

“Ê, mấy người biết không, trong phòng đó chính là thằng đàn ông cặn bã từng cướp túi máu của vợ cả để cứu tiểu tam.”

“Đáng đời! Báo ứng!”

“Bố mẹ nó cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, cả nhà ăn bám còn muốn ăn đến tuyệt hậu…”

Lục mẹ lập tức lao lên: “Các người bậy cái gì đấy! Con trai tôi là bị hãm !”

Mấy y tá tản đi, sắc mặt Lục mẹ liên tục thay đổi, rồi bà ta xông thẳng sang một phòng bệnh khác.

Ôn Thi Thi trong lúc hỗn loạn cũng bị dao cứa trúng, trước khi bị bắt, ta đưa vào bệnh viện băng bó.

Lục mẹ xông vào, túm chặt tóc ta: “Tiện nhân! Con tiện nhân này! Trả con trai tao đây!”

“Cút ra! Cả nhà các người sao không chết hết đi cho rồi!” Ôn Thi Thi vừa vùng vẫy vừa gào thét.

Lục cha lao lên giữ chặt Ôn Thi Thi, còn Lục mẹ thì lóe lên trong tay một mảnh kính vỡ không biết lấy ở đâu.

“Tao rạch nát cái mặt hồ ly tinh này của mày, xem mày còn quyến rũ đàn ông kiểu gì nữa!”

“A a a a!”

Mảnh kính rạch mạnh lên mặt, máu bắn tung tóe, Ôn Thi Thi gào thét đau đớn.

Khi bảo vệ khống chế Lục cha Lục mẹ, Ôn Thi Thi ôm gương mặt đầy máu, hét lạc cả giọng.

“A a! Tao bị hủy dung rồi! Tao phải chết chúng mày—”

Những trò hề này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Nguyễn Gia Hà. Trợ lý cung kính đặt ly cà phê xuống, do dự : “Trước đó có người tự xưng là bố mẹ chồng của quỳ trước cửa công ty, muốn gặp một lần…”

Sắc mặt Nguyễn Gia Hà không chút thay đổi, chỉ “Ừ” một tiếng, mắt không rời công việc.

“Cứ để họ quỳ đi, đừng ảnh hưởng trị an, nếu không thì bảo vệ ném ra ngoài.”

Không ngờ đôi vợ chồng kiêu ngạo đó cũng có ngày phải quỳ cầu xin. Không biết nghĩ tới chuyện gì buồn , khóe môi khẽ cong lên.

Trợ lý khẽ gật đầu, mím môi: “Họ … Lục Trầm Dự có thể sẽ không tỉnh lại .”

“Ồ.” Nguyễn Gia Hà nhấp một ngụm cà phê, giọng nhàn nhạt: “Nếu chết thì đặt cho ta một vòng hoa, không cần báo cho tôi.”

Trợ lý nuốt nước bọt, không dám thêm, lặng lẽ lui ra ngoài.

Cuộc sống của Nguyễn Gia Hà vẫn trôi qua yên ả, điều hành công ty một cách bài bản, rồi nuôi một con mèo ragdoll trắng muốt ở nhà.

Trước đây Lục mẹ bị dị ứng lông mèo, vì bà ta, Lục Trầm Dự dỗ phải “ngoan ngoãn”, trong nhà không nuôi bất cứ con vật nào.

Nhưng lại rất thích mèo.

Bây giờ, muốn gì thì , không ai dám can thiệp.

Thỉnh thoảng, cũng sẽ gặp vài chuyện phiền toái, như bây giờ — một người đàn ông điển trai ôm bó hoa hồng bước tới, mỉm đưa hoa ra trước mặt .

“Không biết tôi có cơ hội mời Nguyễn tổng ăn tối không?”

Nguyễn Gia Hà không buồn quay đầu, cũng không nhận hoa.

Cô chỉ thản nhiên đáp: “Tôi đã rồi, tôi không hứng thú với chuyện đương.”

Người đàn ông khổ: “Vậy hứng thú với điều gì, tôi có thể chiều theo. Cô biết đấy, tôi biết rất nhiều thứ.”

Nguyễn Gia Hà xoa đầu con mèo trong lòng, khóe môi khẽ nhếch: “Tiền, quyền, và… kẻ thù nhận báo ứng.”

ra hoàng hôn ngoài cửa sổ, nở nụ rực rỡ và kiêu hãnh.

Người đàn ông ngẩn ngơ , cuối cùng cũng nhận ra, Nguyễn Gia Hà là một cánh chim tự do, giờ đây không ai có thể bẻ gãy đôi cánh ấy nữa.

Cô sẽ không bao giờ tự giam mình bên cạnh một người đàn ông, phải bay trên bầu trời rộng lớn hơn.

Người đàn ông tiện tay ném bó hoa hồng vào thùng rác, mỉm .

“Được, chúc Nguyễn tổng toại nguyện.”

21

Lục Trầm Dự mơ một giấc mơ rất, rất dài.

Anh mơ thấy Nguyễn Gia Hà thời đại học, mặc váy trắng đứng trước cửa phòng thí nghiệm đợi , trên tay cầm bát cháo nóng hổi, mỉm :

“Lục giáo sư, sức khỏe quan trọng nhất, đừng thức đêm thí nghiệm nữa.”

Anh mơ thấy ngày cưới, khoác tay , giữa tiếng chúc phúc của bè và người thân, khẽ :

“Mỗi năm chúng ta cùng đi du lịch một nơi nhé? Đợi đến khi già, mình sẽ tìm một thị trấn yên tĩnh, trồng hoa, nuôi mèo…”

Anh mơ thấy nằm trong vòng tay mình, giọng dịu dàng:

“Trầm Dự, thật sự không muốn có một đứa con sao?”

Anh chỉ , lắc đầu, hôn lên đôi môi mềm mại ấy:

“Không muốn, chỉ muốn có em.”

Anh mơ thấy, khi Ôn Thi Thi nhếch nhác tìm tới, đã đẩy ta ra, rồi đưa một khoản tiền, :

“Rời bỏ gã đàn ông đó đi, em có thể dùng số tiền này để sống cuộc đời mình muốn.”

Khi cha mẹ liên tục giục sinh con, cứng rắn đối đầu:

“Con chỉ muốn có mình Gia Gia, nếu cha mẹ muốn con thì tự đi mà sinh! Còn để con thấy cha mẹ bắt nạt Gia Gia lần nữa, thì đừng nhận con là con trai nữa!”

Họ rời xa cha mẹ, sống cuộc sống chỉ thuộc về hai người.

Anh và Gia Gia nuôi một con mèo xinh đẹp, mỗi buổi sáng, sẽ cùng mèo ló đầu ra, mỉm :

“Chào buổi sáng, Lục giáo sư.”

Công ty của lên sàn, thí nghiệm của thành công, và họ luôn ở bên nhau.

Họ từ từ già đi, mái tóc dần bạc trắng.

Mỗi năm, họ đều đi du lịch một nơi, để lại thật nhiều kỷ niệm. Một buổi chiều ấm áp nào đó, họ ngồi tựa vào nhau, chậm rãi lật giở những tấm ảnh cũ, hồi tưởng quá khứ.

Họ sống trọn một đời êm đềm, rồi nắm tay nhau, an giấc vào một buổi sớm mai.

Đáng lẽ, đó đã có thể là một đời hạnh phúc sáng rực, trong tầm tay.

Nhưng khi tỉnh lại, trước mắt chỉ còn căn phòng bệnh lạnh lẽo, người nhất… sẽ không bao giờ trở lại.

Anh nằm trên giường, bật khóc nức nở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...