Hàng Xóm Kỳ Quặc – Chương 5

 

5

 

Tôi và Binh Ca liếc nhau, nghĩ đến chuyện ta đang mang thai nên chúng tôi cũng nể mặt mà bỏ qua.

 

Cuối cùng, 503 miễn cưỡng rút ra 10 tờ tiền mệnh giá lớn và bị vợ kéo vào nhà.

 

Trước khi rời đi, Binh Ca còn cảnh cáo lần nữa rằng nếu 503 còn dám quấy rối tôi, sẽ không để yên.

 

Sau hôm đó, vợ chồng 503 quả thực yên lặng một thời gian.

 

Nhưng không ngờ, khi không chơi cứng, họ lại chơi trò tiểu nhân.

 

Vợ hắn ba ngày hai bữa lại giả vờ đau bụng, còn cố hét to về phía nhà tôi:

 

"Ôi trời ơi, đau bụng quá, chẳng lẽ là do ngửi phải mùi mèo sao?"

 

"Chồng ơi, em đau c//hế//t mất, có phải là em bị nhiễm toxoplasma không? Dù sao thì nhà bên cạnh có mèo mà."

 

503 cũng hùa theo với giọng điệu châm biếm:

 

"Vợ à, cố chịu đi, có người không chịu gửi mèo đi mà."

 

"Nói gì thì người ta còn bảo vệ cao to mà, mình không đụng đâu."

 

Nghe họ diễn trò tôi chỉ biết im lặng cạn lời.

 

Quả nhiên ban đầu tôi không nên mềm lòng với phụ nữ có thai, bởi không phải ai cũng giống nhau.

 

—-----

 

Thấy tôi không thèm đáp lời, 503 lại đi qua nhà tôi.

 

Tôi dán mắt vào cửa qua lỗ nhỏ, thấy hắn định đập cửa, sau một lúc do dự, hắn đổi thành bấm chuông, có vẻ đã biết sợ sau lần trước.

 

Tôi mở cửa, không thèm tỏ vẻ thân thiện:

 

"Có chuyện gì? Anh muốn gì?"

 

503 khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy ác ý tôi:

 

"Nói trước nhé, hôm nay tôi không đến quấy rối , đừng có vu oan cho tôi."

 

"Vợ tôi sợ mèo, tôi đã với từ lâu rồi, không chịu nghe!"

 

"Giờ thì hay rồi, ấy thai rồi, bụng đau không chịu nổi."

 

"Tôi cho ba ngày để đưa con mèo đi, nếu không đừng trách tôi báo cảnh sát!"

 

Nói xong, hắn hừ lạnh một tiếng rồi trở về nhà, trông như đã quyết định đổ lỗi cho tôi.

 

Nhưng tất nhiên tôi sẽ không vì chuyện nhỏ này mà thỏa hiệp, hắn muốn gì thì cứ .

 

Vợ hắn cũng không biết mệt, ngày nào cũng đến trước cửa nhà tôi, vừa ôm bụng vừa kêu gào.

 

Cô ta như đi việc hàng ngày , tôi cũng chẳng hiểu nổi một người phụ nữ mang thai có thể trò thế này.

 

Hàng xóm đi qua chỉ trỏ vào ta, ta chẳng hề quan tâm.

 

Cô ta còn lên nhóm cư dân xấu tôi.

 

Nói rằng tôi biết vợ ta sợ mèo không chịu đưa mèo đi, vì ghen tị với việc ta có chồng thương.

 

Trời đất chứng giám, chồng ta có gì mà tôi phải ghen tị chứ?

 

May mắn thay, mọi người đều là người sáng suốt, chẳng ai thèm để ý đến ta.

 

Khi thấy ba ngày đã qua, tôi vẫn không đưa mèo đi như hắn cầu.

 

Vợ chồng nhà đó thật sự gọi cảnh sát đến nhà tôi.

 

Khi cảnh sát gõ cửa, vợ 503 đang nằm trên sàn trước cửa nhà tôi mà kêu gào.

 

Cô ta diễn còn chân thật hơn cả mấy bộ phim truyền hình sinh con:

 

"Ôi trời ơi! Chồng ơi, bụng em đau quá, em sắp c//hế//t mất rồi."

 

"Chúng ta thật là vô dụng, ngay cả con mèo cũng không giải quyết , chúng ta không xứng cha mẹ."

 

Thấy , 503 cũng nhập vai, kéo tay cảnh sát mà khóc lóc:

 

"Thưa cảnh sát, cũng thấy rồi đấy, vợ tôi đang mang thai."

 

"Chỉ vì hàng xóm ở căn 502 quá vô trách nhiệm, nhất quyết nuôi mèo, vợ tôi sợ hãi thế này."

 

"Cứ tiếp tục thế này sẽ xảy ra chuyện mất thôi! Cảnh sát ơi, mau xử lý con mèo đó đi."

 

Cảnh sát cau mày, vẻ mặt khó chịu, dường như cũng thấy huống này thật kỳ lạ.

 

Nhưng ta vẫn phải đúng quy trình, liền vào trong phòng tôi:

 

"Con mèo chuyện đâu? Để tôi xem nào."

 

Tôi nhanh chóng vào phòng và bế con mèo nhỏ ra.

 

Lúc này, nó mở to đôi mắt tròn xoe ngơ ngác quanh, trông vô tội hết sức.

 

Nó nhỏ xíu và không hiểu vì sao, mặc dù mình chẳng gì cả.

 

Nhưng trong thế giới này, luôn có người sinh ra ác ý mà không cần lý do.

 

—-------

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...