Tề Thâm cố gắng chỗng đỡ thân mình, ngồi lên xe, thoáng qua cửa sổ nhà Đỗ Nhược, liền nhắm hai mắt lại: "Lái xe đi...”
Trần Ngôn cũng thoáng qua, lại Tề Thâm ở ghế sau một chút, không tiếng thở dài, không thèm nhắc lại, lặng lẽ lái xe về đại viện.
Hôm nay, Tề Thâm vừa đến Bắc Kinh, kêu Trần Ngôn đi đón, sau đó trực tiếp đưa người đến nhà Đỗ Nhược, hiện thời xem cái dạng này, Trần Ngôn lặng lẽ thở dài, đúng là bọn họ cao hứng quá sớm, sự không phải Tề Thâm trở về là có thể giải quyết.
Tề Thâm vô lực dựa vào ghế sau, vuốt mặt, nhớ tới ánh mắt kia của Đỗ Nhược, Tề Thâm chưa từng thấy ánh mắt của Đỗ Nhượcphức tạp như , cũng không có xem qua ánh mắt bình thản như , phức tạp khiến mình kinh hãi, bình thản khiến mình sợ hãi.
Liều mạng nhiều ngày như , đi đường lâu như , lại nhận kết quả như thế, Tề Thâm cảm thấy rất mệt, vô luận là thân thể hay là tâm, chậm rãi, mí mắt bắt đầu không khống chế kéo xuống.
"Tề Thâm, Tề Thâm... Tề thiếu..." Trần Ngôn khẩn trương vỗ mặt Tề Thâm.
Tề Thâm đi rồi, Đỗ Nhược mệt mỏi nằm ở trên giường, chuyện quá khứ tràn đầy trong đầu. Bỗng dưng, Đỗ Nhược giống như nhớ ra cái gì đó, nháy mắt trong phòng biến mất.
Đỗ Nhược đem toàn bộ thân thể đều nằm trong suối nước nóng, đã sớm nghe , một đời người thời điểm cảm thấy an toàn nhất chính là nằm ở trong bụng mẹ nước ối ấm áp vây lại, tựa như hiện tại, suối nước nóng vây quanh, trong hơi nước đều là vị thảo dược bản thân mình quen thuộc, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.
Sống lại tới nay, Đỗ Nhược đã từng lảng tránh suy xét vấn đề của người con trai này, là, từ lúc biết mình mang thai ba tới nay, liền hiểu chuyện lảng tránh này chính là tạm thời, thủy chung có một ngày cũng phải đối mặt.
Vì mình có thể ích kỷ cho một baby không có cha, Đỗ Nhược không có dũng khí khiến ba đứa bé của lớn lên trong hoàn cảnh đều không có cha. Nhìn thấy Tề Thâm, Đỗ Nhược càng nhát gan, bắt đầu sợ hãi cả đời này có một ngày bị Tề Thâm hận .
Một đời kia, hai người chia tay không đến một năm, người đó liền kết hôn, nghe vợ là con thủ trưởng, ngôn tiểu thuyết mãi mãi không thay đổi trọng tâm đề tài, quân nhân cùng y tá, mĩ nhân xứng hùng.
Anh chắc là sẽ không phép độc thân, hưởng thụ quyền lợi vòng luẩn quẩn này, thì phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, không vì bản thân mình, cũng phải kết hôn, phải sinh con.
Cho dù... Cả đời... Giống như thống hận cuộc sống như ... Lưng đeo trách nhiệm... Còn sống.
Đỗ Nhược không dám tưởng tượng hậu quả nếu có một ngày biết mình tước đoạt quyền cha của . Mà chuyện này, lúc trước chính là Đỗ Nhược không muốn suy nghĩ mà thôi, hiện tại, cần suy nghĩ cho thấu đáo. Cho nên...
Đỗ Nhược cúi đầu thở dài, bước ra ôn tuyền, mặc quần áo, lúc lơ đãng thấy hôn ngân ngày hôm qua Tề Thâm lưu lại.
Ba ba bé cưng... Là người đàn ông duy nhất mình ...Có lẽ cũng không sai!
Đỗ Nhược tin tưởng, cảm gì đều phải ở chung mới phát sinh. Huống chi, trước lúc thấy Tề Thâm, Đỗ Nhược có lẽ thật đã quên , mà hiện tại, đặt tay lên tim mình khổ, cho dù loại cảm giác này không phải , người đàn ông kia đối với mình cũng tuyệt đối không phải là người râu ria. Như cũng tốt, so với khắc sâu điên cuồng, trải qua mười kiếp, Đỗ Nhược thích nước chảy đá mòn hơn.
Đỗ Nhược tay mình thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng nắm chặt, trở về kiếp này, là phải nắm giữ những thứ mà bản thân mình từng đã mất đi, vô luận là bé cưng, hay là những bè kia, hoặc là... Tề Thâm.
Đỗ Nhược đột nhiên nhớ lại dì Lưu từng ở trước mặt mình mịt mờ đề cập qua, đứa bé là cần phải có cha, cho dù mẹ độc thân lợi hơn nữa, trẻ con giáo dưỡng tốt như thế nào, không có cha thủy chung sẽ trở thành một cái khúc mắc trong lòng bọn chúng, cho nên a, gặp người thích hợp nhất định phải hảo hảo ở chung, liền tính là vì đứa bé cũng .
Đỗ Nhược bỗng nhiên , bởi vì cuối cùng, dì Lưu còn nhỏ giọng tí tách lẩm bẩm một câu, đương nhiên, nếu là ba ruột thì tốt hơn. Nếu là ba ruột... Thì tốt hơn... Không phải sao?
Đỗ Nhược hít một hơi thật sâu, tràn đầy trong không khí là mùi dược thảo, trong đầu một mảnh thanh tỉnh, khóe miệng nhợt nhạt cong lên, hết thảy đều vén ra mây mù gặp trăng sáng.
☻☻☻
Mà bên này, Tề Thâm cũng không ổn chút nào.
Trần Ngôn phát hiện Tề Thâm té xỉu ở sau xe, mọi người vây quanh vỗ vào mặt cũng không hoàn toàn thanh tỉnh, trừ bỏ cảm thấy mình bị người đưa vào bệnh viện chợt nghe thấy một ít âm thanh huyên náo, những chuyện khác cũng không biết.
Do lúc trước ngực bị trúng đạn, tuy rằng đã giải phẫu lấy ra viên đạn, khâu lại rồi, lại vì chạy đi không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa cùng Đỗ Nhược giao thủ, miệng vết thương đã sớm tét ra, sau khi Tề Thâm đưa đến bệnh viện đã phát sốt liền hôn mê bất tỉnh.
"Hiện tại như thế nào?" Hướng Tinh hai tay chống ở trên đầu gối, thở hổn hển hỏi. Sáng sớm nhận tin tức Tề Thâm nhập viện, còn tưởng rằng là ai vui , thân thể Tề thiếu kia, Hướng Tinh cảm giác mình nhập viện vẫn còn ở bên ngoài nhảy nhót. Cho đến khi Trần Ngôn lại một lần nữa cường điệu, Hướng Tinh mới ý thức tính nghiêm trọng, vội vàng tới bệnh viện.
"Tốt một chút rồi, vừa mới mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, trước liên tục sốt cao, hôn mê bất tỉnh." Trần Ngôn ngồi ở trên ghế không một lời, một bên Tề lão gia mặt nghiêm chỉnh ngồi đợi ở ghế tựa ngoài phòng bệnh, Diêu Nhạc Nhạc đành phải đơn giản cho Hướng Tinh một chút huống.
Hướng Tinh nhíu mày, về phía phòng bệnh, các bác sĩ đang vây quanh Tề Thâm các mục kiểm tra: "Nghiêm trọng như ?"
"Ừ, là miệng vết thương nhiễm trùng." Diêu Nhạc Nhạc vỗ vỗ Trần Ngôn hơi có vẻ phiền chán.
Đem Diêu Nhạc Nhạc kéo ra: "Nói chuyện thất bại?" Tuy là câu nghi vấn, cũng là câu khẳng định. Hướng Tinh không phải đứa ngốc, chuyện rõ ràng như , sẽ không nghĩ không ra.
"Tình huống cụ thể mình không quá rõ ràng, Trần Ngôn trên đường về hôn mê ngay tại trên xe." Diêu Nhạc Nhạc cũng không biết là sao lại thế này, rõ ràng ngày hôm qua ba người bọn họ còn cảm thấy sự sẽ tốt đẹp.
"Vậy gọi điện thoại cho Đỗ Nhược chưa?" Haiz...
Diêu Nhạc Nhạc dùng cằm hất về phía Tề lão gia tử, nhỏ giọng : "Không cho gọi."
Hả? Hướng Tinh kinh ngạc về phía Diêu Nhạc Nhạc, ông ngoại Đỗ Nhược cùng Tề lão gia tử là cũ, Tề lão gia tử thích Đỗ Nhược nhất, sao có thể...
Diêu Nhạc Nhạc nhẹ nhàng liền gật gật đầu: "Nói là nếu chia tay, sẽ không cần lại dây dưa. Như Tề Thâm thống khổ, Đỗ Nhược cũng thống khổ!"
Lão gia tử sao nghĩ như ... Hướng Tinh kìm lòng không đặng nhíu mày.
Đột nhiên, Trần Ngôn "Roạt" đứng lên, nhanh chân muốn đi ra ngoài.
"Đi đâu?" Tề lão gia tử về phía Trần Ngôn.
"Con đi tìm Đỗ Nhược." Trần Ngôn do dự một chút, không dám trực tiếp chạy lấy người, đành phải quay đầu hướng lão gia tử giải thích.
"Không cần đi tìm. Không phải , đứa bé kia đêm nay ngồi máy bay rời đi sao, đừng đi quấy nhiễu nó." Tề lão gia tử mệt mỏi khoát tay. Haiz... Ông sao không biết cháu nội buông tay không ? Chính là, Đỗ Nhược đứa bé kia tuy rằng thiện tâm lại bị mẹ nàng nuôi quá mức kiêu ngạo, lại bị Kiều gia sủng quá mức thiên chân. Tề lão gia tử thấy rõ ràng, Đỗ Nhược quả thật không thích hợp với cháu của mình. Vốn hai người ở cùng một chỗ, lão già mình cũng không đi người xấu, là hiện thời nếu chia tay, coi như là hai người không có duyên phận đi.
"Ông nội Tề!" Trần Ngôn về phía lão gia tử, không thể tin: "Tề thiếu nó..."
"Được rồi!" Tề lão gia tử ngăn cản : "Ta biết con muốn cái gì."
Trần Ngôn im lặng, tưởng rằng, Tề lão gia tử là đồng ý Tề thiếu và Đỗ Nhược cùng một chỗ, hiện tại mới hiểu , bất quá là không muốn gậy đánh uyên ương, hiện thời có cơ hội cho Tề Thâm hết hy vọng, cũng trực tiếp thuận thế theo.
Trần Ngôn tựa vào trên tường, bọn họ những người này bẩm sinh hưởng thụ ưu việt, cho nên phải trả giá đại giới mà người khác đoán không , như hôn nhân, như lựa chọn cái gì. Nhưng Trần Ngôn vẫn cảm thấy mình và Tề Thâm đều may mắn, bởi vì bọn họ đều ở trong phạm vi vòng tròn này tìm cái mình muốn, Tề Thâm là quân đội, là Đỗ Nhược; với mình là máy móc, là Diêu Nhạc Nhạc, mà Hướng Tinh kém một chút, đến nay còn không có tìm một nửa kia, là hiện thời, có vẻ như cao hứng quá sớm.
Haiz...
Trần Ngôn về phía Diêu Nhạc Nhạc, đột nhiên thay người tốt của mình cảm thấy khổ sở.
Hướng Tinh cùng Diêu Nhạc Nhạc cũng nghe lời của Tề lão gia tử, là người giống nhau, Trần Ngôn có thể nghĩ đến, các nàng cũng có thể nghĩ đến, thậm chí con có thể nghĩ đến càng nhiều.
Hướng Tinh từ nhỏ cùng Trần Ngôn và Tề Thâm cùng nhau lớn lên, có thể là thanh mai trúc mã, theo lý thuyết, tương lai chồng của Hướng Tinh chí ít là một trong hai người bọn họ, là ba người này lại không để tâm như , một đường xưng gọi em lớn lên. Đối với Hướng Tinh là con một mà , Trần Ngôn và Tề Thâm càng như là hai ba của .
Bởi , Hướng Tinh hi vọng Tề Thâm cùng Trần Ngôn hạnh phúc, không hi vọng bọn họ về sau giống những đồng khác, tìm một người không tương kính như tân qua cả đời. Nếu là Tề Thâm không có Đỗ Nhược, không có ai, Hướng Tinh có lẽ không thấy như có cái gì thật đáng buồn, dù sao bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, mà, Hướng Tinh Tề Thâm cùng Đỗ Nhược ở chung, ngẫm lại đám cưới này, Hướng Tinh nghĩ tới cuộc sống như thế đều thấy sợ nổi da gà.
Tựa hồ cùng chung ý nghĩ, ba người liếc nhau, Hướng Tinh nghĩ, cố thêm một lần cuối cùng, nếu còn không , thì như Tề lão gia tử , duyên hết, có lẽ Tề Thâm chính là loại mệnh này. Tâm không bằng hành , Hướng Tinh tìm cớ liền rời đi trước.
Vừa đi ra khỏi bệnh viện, Hướng Tinh liền lấy điện thoại di ra gọi cho Đỗ Nhược, không ai nghe, lại chuyển qua điện thoại nhà.
"Đô... Đô... Đô..." Thế nào vẫn không ai nghe? Hướng Tinh sốt ruột.
"Xin chào! Xin hỏi tìm người nào?" Dì Lưu cảm thấy rất kỳ quái, sáng sớm, điện thoại của ai a?
"Chào bác! Xin hỏi Đỗ Nhược có ở nhà không ạ ?" Hướng Tinh khẩn trương hỏi.
"A... Ngượng ngùng, Nhược Nhược hình như vẫn chưa rời giường?" Dì Lưu ra cửa sổ quay vào trong vườn một chút, Đỗ Nhược còn không có xuống dưới luyện tập buổi sáng: "Xin hỏi tiểu thư có chuyện gì không?"
Chưa rời giường? "Không cần... Tôi trực tiếp tới nhà!" Hướng Tinh cám ơn, liền trực tiếp lấy xe đi đến nhà Đỗ Nhược. Hướng Tinh đột nhiên cảm thấy, nếu hai người này không ở cùng nhau, người có lỗi nhất chính là . Làm bè, dễ dàng sao?
Bạn thấy sao?