14
“Tập đoàn có thể ký thêm một bản phụ lục với em.” Giọng Tạ Thâm rất bình tĩnh, giống như đang bàn một vụ ăn, “Doanh thu từ tài khoản, em giữ ba phần. Điều kiện là em phối hợp tốt với cách vận hành của tập đoàn, và… vẫn phải giữ nguyên phong cách của mình.”
Ba phần? Với giá trị thương mại của tài khoản triệu fan này… ba phần cũng đã là con số khổng lồ!
Cá mặn mà có tiền tiêu vặt?
Cám dỗ này… hơi lớn.
Tôi .
Anh cũng tôi, ánh mắt rất nghiêm túc, không cợt, không dò xét.
Như thể đang chờ câu trả lời của một đối tác.
Nắng chiếu lên vai . Bất chợt, tôi thấy ngọn núi băng di trước mắt… dường như cũng không lạnh đến thế.
“Được.” Tôi nghe chính mình lên tiếng, “Giao dịch thành công.”
Những ngày sau, như bánh răng bôi trơn, trôi chảy và êm ái.
“Công việc” của tôi vào guồng.
Dưới sự sắp đặt khéo léo của bộ phận PR, hình tượng “cá mặn” của tôi ngày càng ổn định, lại còn mang phong cách “cao cấp”.
Fan mê mẩn những clip thường nhật “nằm ườn” của tôi, thương hiệu thì mang tiền tới gõ cửa xin hợp tác (dĩ nhiên, phải qua tập đoàn xét duyệt).
Tài khoản riêng của tôi phình to thấy rõ.
Tôi vẫn sống trong biệt thự nhà họ Tạ, tâm thế khác hẳn.
Trước đây, chỉ là con ký sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi đi.
Bây giờ, tôi là người có “công việc đàng hoàng” (dù chỉ là diễn), có “tiền tiêu vặt rủng rỉnh”, thậm chí còn giúp Tạ thị kiếm tiền.
Tư thế, bất giác cũng thẳng hơn. Ngay cả khi đám người nhà họ Tạ, tôi cũng thấy dễ chịu hơn trước.
Dĩ nhiên, bà cụ vẫn không muốn thấy tôi. Nhị thúc và Tạ Doanh vẫn châm chọc đôi câu, không dám gì thật.
Còn Tạ Thâm… Giữa chúng tôi, hình thành một kiểu quan hệ “đối tác” kỳ lạ.
Anh vẫn bận rộn. Tôi cũng “bận” (bận nằm dài và chụp hình).
Nhưng sự giao thoa nhiều hơn hẳn.
Lúc thì tập đoàn có sự kiện thương hiệu quan trọng, cần “cá mặn đại diện” tôi đi đứng hình.
Lúc thì phương án PR mới, cần quyết định cuối cùng.
Thậm chí, có những cuối tuần, bất ngờ xuất hiện ngay tại chỗ tôi đang “diễn”, lấy lý do “thị sát công việc”.
Thế là, tôi nằm ườn trên ghế phơi nắng. Anh ngồi cạnh, xử lý văn kiện.
Nắng ấm.
Không khí yên bình.
Chỉ còn lại tiếng giấy lật khe khẽ trong tay .
Không ai gì.
Nhưng cũng không hề thấy gượng gạo. Giống như một sự ăn ý lặng thầm.
Hôm ấy, tôi nhận một cuộc điện thoại ngoài dự đoán. Là Tô Nhã.
Giọng nó vừa khóc vừa run, gấp gáp và hoảng loạn.
“Chị! Chị ơi! Cầu xin chị cứu ba! Cứu lấy nhà họ Tô đi!”
Tôi nhíu mày: “Tô Hồng Thịnh sao rồi?”
“Ba… ba bị người ta gài bẫy lừa rồi! Ông ấy đầu tư vào một dự án lớn, mất sạch vốn! Còn nợ ngân hàng với vay nặng lãi một đống tiền! Giờ bọn đòi nợ chặn ngay trước cửa! Nhà cửa, xe cộ đều sắp bị niêm phong hết rồi! Ba lo đến phát bệnh tim! Chị! Bây giờ chỉ có chị mới cứu chúng em thôi! Nhà họ Tạ giàu thế! Chị với rể một tiếng, cho chúng em mượn chút tiền xoay vòng đi! Em xin chị mà, chị!”
Tôi cầm chặt điện thoại, im lặng.
Tô Hồng Thịnh bị lừa?
Nợ cả vay nặng lãi?
Bệnh tim tái phát?
Trong lòng tôi không rõ là cảm giác gì.
Có chút hả dạ không? Ừ, có.
Nhưng nhiều hơn cả là sự lạnh nhạt.
“Tôi không giúp .” Giọng tôi rất bình thản.
“Chị! Chị không thể thấy chết mà không cứu! Em là em ruột của chị! Ba là ba ruột của chị đó!” Tô Nhã gào lên bên kia, “Nếu chị không quản chúng em! Chúng em… chúng em sẽ đến nhà họ Tạ loạn! Rồi lên mạng tố cáo chị! Nói chị gả vào hào môn rồi mặc kệ nhà mẹ đẻ sống chết! Để xem nhà họ Tạ có còn muốn chị con dâu không!”
Ha.
Lại chiêu này.
Tôi bật .
“Tô Nhã.”
“Hả?” Nó hình như tưởng lời đe dọa có tác dụng.
“Cứ đi loạn đi.” Tôi thản nhiên, “Tốt nhất gọi thêm vài nhà báo, càng ồn càng tốt.”
“Mày… mày gì cơ?”
“Ý tôi là…” tôi nhẩn nha đáp, “bộ phận PR của Tạ thị đang thiếu đề tài nóng. Nếu lớn chuyện, đúng lúc giúp tôi tăng thêm độ nổi. Biết đâu tháng này tiền thưởng của tôi lại tăng gấp đôi.”
“Mày… Tô Vãn! Mày không phải người!” Tô Nhã hoàn toàn sụp đổ, điên cuồng chửi rủa trong điện thoại.
Tôi dứt khoát cúp máy.
Tiện tay chặn luôn số này.
Thế giới lại yên tĩnh.
Tôi ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ.
Trong lòng, chút bóng đen cuối cùng do gia đình cũ để lại cũng tan biến hẳn.
Cá mặn này, cuối cùng đã thực sự thuộc về tôi.
Thời gian trôi rất nhanh.
Sự nghiệp “blogger cá mặn” của tôi ngày càng thăng tiến, lượng fan vượt mốc năm triệu.
Trở thành trụ cột số một của “Tinh Hải Media”.
Tạ thị cũng nhờ cơn gió này mà các mảng như nước uống cao cấp, khách sạn, hàng không… đều bùng nổ danh tiếng, doanh thu tăng vùn vụt.
Ánh mắt Tạ Thâm tôi cũng ngày càng… phức tạp?
Bạn thấy sao?