17
Theo sắp xếp của phòng PR, tôi phải đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp mới khai trương của tập đoàn Tạ thị để “diễn”.
Chủ đề là: “Cá mặn mùa đông – liệu pháp chữa lành, ngâm mình giữa suối khoáng trên mây.”
Nội dung cần quay là tôi trong bể suối nước nóng vô cực trên đỉnh núi, ngắm biển mây và tuyết sơn, tận hưởng cuộc đời.
Buổi chụp rất thuận lợi.
Người của phòng PR xong việc thì xuống núi hết.
Tôi ngâm mình thoải mái đến mức lười biếng, muốn ở lại thêm, liền bảo mọi người đi trước, còn tôi thì nán lại.
Khu suối nước nóng rộng lớn trên đỉnh núi, chỉ còn một mình tôi.
Hơi nước mờ ảo, biển mây cuồn cuộn.
Xa xa là dãy núi tuyết trắng xóa.
Tôi tựa vào thành bể, lim dim buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm giác có người lại gần.
Tưởng là nhân viên phục vụ nên chẳng bận tâm.
Cho đến khi một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay tôi!
“Á!” Tôi hét lên, bừng tỉnh.
Người túm lấy tôi là một gã trung niên xa lạ!
Khoác áo choàng tắm của khu nghỉ dưỡng, mắt vẩn đục, mặt đỏ bừng, toàn thân nồng nặc mùi rượu!
“Mỹ nhân… một mình ngâm buồn lắm phải không… để bầu …” Hắn phả mùi rượu nồng nặc, một tay khác thẳng hướng mặt tôi mà sờ tới!
“Cút đi!” Tôi sợ đến hồn vía lên mây, ra sức giãy giụa, muốn hất tay hắn ra.
Nước suối trơn trượt, chân tôi chẳng có chút sức nào.
Tên đàn ông kia sức lực quá mạnh, kéo tôi ngã nhào về phía hắn!
Nỗi sợ hãi ập đến trong nháy mắt!
“Cứu với! Có ai không?!” Tôi gào thét cầu cứu.
Trên đỉnh núi trống trải, đáp lại tôi chỉ có tiếng gió rít lạnh buốt.
Bàn tay hắn đã chạm đến vai tôi!
Dính nhớp, ghê tởm!
Tuyệt vọng nhấn chìm lấy tôi!
Ngay lúc ấy–
“Buông ấy ra!”
Một tiếng quát lạnh lẽo tột cùng, chứa đựng cơn giận dữ ngút trời, vang lên như sấm rền xé toạc không gian!
Một bóng người lao ra từ làn sương mù, nhanh tựa báo săn!
Là Tạ Thâm!
Anh ấy… sao lại ở đây?!
Tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi, chỉ thấy ánh mắt sắc lạnh như dao, tốc độ nhanh đến mức kinh hãi!
Anh chộp lấy cổ tay đang ghì chặt tôi của gã đàn ông kia, mạnh mẽ vặn một cái!
“Rắc!”
Âm thanh xương trật khớp vang lên cùng lúc với tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết!
Đau đớn khiến gã say buông tôi ra ngay lập tức.
Tạ Thâm thuận thế tung một cú đá, thẳng vào bụng hắn!
Động tác gọn gàng, tàn nhẫn vô cùng!
Gã ta như bao tải rách bị hất văng ra xa, ngã sõng soài mấy mét ngoài kia, ôm bụng ôm tay, co quắp rên rỉ, đến bò dậy cũng không nổi.
Tạ Thâm thậm chí không thèm liếc hắn một cái.
Anh bước thẳng đến mép bể suối, đưa tay về phía tôi.
“Tô Vãn! Lại đây!” Giọng căng chặt, khẽ run, đầy kiên định.
Toàn thân tôi mềm nhũn, tim vẫn chưa hoàn hồn, gần như lảo đảo nhào về phía bờ, nắm chặt lấy tay .
Bàn tay lạnh lẽo, lại vô cùng mạnh mẽ.
Anh kéo tôi bật ra khỏi mặt nước!
Không khí lạnh lập tức bao trùm lên cơ thể ướt sũng, khiến tôi run lên cầm cập.
Ngay sau đó, một chiếc áo khoác vest mang theo hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc, phủ chặt lấy người tôi.
Tạ Thâm bế tôi lên, ôm ngang trong lòng!
Cánh tay rắn chắc, vòng ngực rộng lớn.
Qua lớp quần áo ướt lạnh, tôi cảm nhận rõ rệt nhịp tim đang đập dữ dội.
Thình thịch! Thình thịch!
Hoàn toàn hòa cùng nhịp tim hỗn loạn của tôi.
“Ổn rồi.” Anh cúi đầu tôi, giọng khàn khàn trầm thấp, chất chứa nỗi sợ hãi vừa kìm nén và cả… xót xa. “Anh ở đây.”
Ánh mắt không còn là hồ băng sâu thẳm nữa.
Trong đó cuồn cuộn sóng dữ, có hoảng loạn vì mất rồi lại tìm về, có lửa giận lạnh lùng, và cả một thứ cảm nồng nhiệt đến mức không cách nào lẩn tránh.
Giống như một tấm lưới, ngay tức khắc chụp kín lấy tôi.
Nước mắt tôi trào ra, không hề báo trước.
Không phải vì sợ hãi.
Mà vì… đã đến.
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, xuất hiện như một vị thần.
Anh ôm tôi, sải những bước dài, rời khỏi nơi đầy hơi nước mịt mù ấy.
Bước chân vững vàng, bao trùm lấy chúng là cơn giận đủ sức cuốn phăng tất cả.
Phía sau, đội an ninh của khu nghỉ dưỡng đã chạy đến, khống chế gã say đang rên rỉ dưới đất.
Tôi rúc trong lòng , mặt vùi vào chiếc sơ mi mang theo hương vị quen thuộc của .
Nghe nhịp tim trầm ổn, mạnh mẽ.
Nỗi sợ dần dần tan biến.
Thay vào đó là một cảm giác lạ lẫm, nóng rực lại đầy an yên.
Xong rồi.
Tô Vãn.
Cả đời này, có vẻ như… mày thật sự không thoát nữa.
Biến cố trên đỉnh núi giống như một cơn bão ngắn ngủi dữ dội.
Tạ Thâm xử lý mọi chuyện gọn gàng, dứt khoát.
Gã say kia là ông chủ của một công ty nhỏ, dựa vào chút tiền bạc mà giở thói càn quấy trong khu nghỉ dưỡng.
Bạn thấy sao?