22
Tôi ngồi bẹp trên cái ghế lười, trong ngoài cửa tiệm chật cứng người, nhân viên thì bận đến mức chân không chạm đất (toàn là tinh nhà họ Tạ tạm thời kiêm bán hàng).
Lại quay sang bên cạnh, thấy Tạ Thâm cũng đang bẹp như tôi, dáng vẻ ung dung nhai khoai tây chiên.
Nắng rơi xuống người .
Anh cảm nhận ánh mắt của tôi, nghiêng đầu lại.
Kính râm trượt xuống một chút, lộ ra đôi mắt sâu thẳm ẩn ý .
Anh kẹp một lát khoai tây chiên đưa đến bên môi tôi.
“Há miệng.”
Tôi theo phản xạ cắn lấy.
Rắc một tiếng.
Khoai tây rất giòn.
Nắng rất ấm.
Trong lòng, rất ngọt.
Tôi – một con cá mặn, sống lại một lần nữa, quyết tâm bẹp cho đến cùng.
Không ngờ lần này không chỉ tìm cái ao thoải mái nhất, mà còn vớ người nuôi tốt nhất.
Quá đáng giá.
Dưới giàn nho, bóng nắng chập chờn đung đưa. Ghế lười hõm xuống, vừa khít ôm trọn cơ thể.
Ngón tay tôi vuốt nhẹ trên màn hình máy tính bảng, đơn đặt hàng online của tiệm tăng không ngừng, tiếng thông báo dồn dập như mưa rào mùa hạ rơi trên lá chuối, lách tách vui tai.
Tôi úp ngược máy tính bảng lên bụng, ánh sáng màn hình bị lớp áo thun nuốt sạch.
Nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêng của người đàn ông ngồi ghế mây bên cạnh.
Laptop đã gập lại, cây bút máy vàng kẹp trong ngón tay gõ nhịp lên bìa cứng, ánh mắt thì dừng ở bụi tú cầu xanh tím rậm rạp nơi góc vườn.
“Tạ Thâm.” Giọng tôi lười biếng, bị gió chiều càng thêm mềm.
“Hửm?” Anh cũng trả lời lười nhác, đuôi âm như dính mật.
“Trong kho ấy,” tôi vươn mũi chân đá nhẹ lên mũi giày bóng loáng của , “lô ghế mây mềm kia cháy hàng rồi.”
Âm thanh gõ bút dừng lại. Anh quay đầu, trong mắt phản chiếu nắng vàng lọt qua tán nho, còn có hình bóng bé nhỏ bẹp dí của tôi. “Trong dự liệu thôi.” Khóe môi khẽ cong, giọng chắc chắn như thể nắm hết cục diện: “Con mắt chọn đồ của em, từ trước đến giờ… rất ‘cá mặn’.”
Tôi vớ quả nho xanh ném sang. Anh nghiêng đầu, quả nho sượt qua tai, rơi xuống cỏ kêu “bịch” một tiếng. Anh không giận, còn thấp giọng, lồng ngực rung khẽ truyền qua ghế mây.
“Nói thật nhé,” tôi rụt chân lại, lún sâu thêm vào ghế lười, “mình nên tuyển thêm người đi? Chị Vương gào đến khản cả giọng rồi.” Nghĩ đến cảnh chị vừa nãy phải hét mới át tiếng ồn trong tiệm, khàn khàn như giấy nhám cọ.
“Thứ hai họ sẽ đến.” Anh đáp gọn, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, gọn gàng lưu loát. “Ba người cứng tay, điều từ tập đoàn qua. Tháng sau thêm năm sinh viên mới, em phỏng vấn.”
“Tôi á?” Tôi trừng mắt.
“Em là bà chủ.” Anh dĩ nhiên, bút lại gõ một cái, “Bà chủ cá mặn cũng là bà chủ.”
Ừ thì . Tôi xoay người, úp mặt vào nếp gấp mềm của ghế, giọng nghẹt ngào: “Vậy phỏng vấn… tổ chức dưới giàn nho không? Nằm mà phỏng vấn.”
Đáp lại là tiếng trầm từ lồng ngực , hòa cùng gió, luồn vào tai ngứa ngáy.
Điện thoại trên bàn con rung bần bật. Không phải của tôi. Màn hình sáng lên hai chữ “Chu Cẩn”.
Tạ Thâm cầm máy, liếc qua, chưa vội nghe. Anh giơ ngón tay ra hiệu im lặng, rồi mới trượt nhận.
“Nói đi.” Giọng bỗng lạnh hẳn, như có băng vụn.
Đầu dây kia nhanh, tôi nghe không rõ, chỉ thấy mày dần chau lại, như mây đen che núi xa. Ngón tay gõ dồn dập lên tay ghế, nhịp gấp, mang theo lực nén căng cứng.
“Biết rồi.” Anh cắt lời, giọng trầm lạnh. “Làm theo phương án. Cho pháp vụ vào, khóa chặt chứng cứ. Dư luận… tạm ép xuống, chờ tôi về.”
Cúp máy. Anh không gì ngay, ánh mắt xa xăm, môi mím thành một đường sắc lạnh. Vườn vẫn nắng, chim vẫn hót, sự lười nhác ngọt ngào tan đi mất.
“Sao ?” Tôi gượng dậy chút.
Anh quay lại, thấy tôi thì sự lạnh lẽo tan như băng dưới nắng. “Chút việc nhỏ.” Bàn tay vươn tới, xoa mái tóc rối của tôi, tác nhẹ cố ý. “Nhị thúc… nhúng tay vào thứ không nên.”
Nhị thúc? Tôi lập tức nhớ gương mặt hay gượng kia. Lần trước tụ họp còn bóng gió : “A Thâm à, bành trướng quá dễ lo không xuể.”
“Có nghiêm trọng không?” Tôi nắm lấy tay . Bàn tay to, xương khớp rõ, lòng bàn có chai, giờ lại lạnh.
“Hề.” Anh lật tay nắm ngược, ngón cái vuốt lưng bàn tay tôi, vỗ về. “Hềnh hoang thôi. Chỉ là…” Mắt lóe chút chán ghét. “Bẩn, thì phải chặt sạch.”
Nhìn ánh mắt còn vương lạnh, tôi không hỏi thêm. Sóng gió thương trường, không , tôi cũng chẳng hỏi. Cá mặn có tự giác của cá mặn – giữ ao, phơi nắng.
“Thế…” Tôi lắc tay , “còn ăn lẩu không? Siêu cay?”
Cuối cùng, băng trong mắt vỡ tan, ý ấm áp lan khắp, như bãi cát nóng sau thủy triều. “Ăn.”
Anh bóp ngón tay tôi. “Sao không? Dù trời có sập, cũng phải nuôi cá mặn no đã.”
Hoàng hôn, nồi lẩu đỏ rực sôi ùng ục, khói cay nóng bốc nghi ngút. Dạ dày tôi thỏa mãn, người thả lỏng trên ghế.
Bạn thấy sao?