QUAY LẠI CHƯƠNG 1: https://vivutruyen2.net/hao-mon-ca-man/chuong-1
6
Ông ta hồ hởi vẫy tay, rồi quay sang lão phu nhân nịnh:
“Bà xem, Vãn Vãn đến rồi! Con bé ở chỗ bà, khí sắc tốt hẳn lên!”
Tô Nhã cũng lập tức đứng dậy, nở nụ ngọt lịm:
“Chị! Lâu lắm rồi không gặp, em nhớ chị lắm!” Vừa vừa định bước tới khoác tay tôi.
Tôi nghiêng người tránh, đi thẳng đến chiếc ghế đơn xa nhất rồi ngồi xuống.
“Có chuyện gì thì đi.” Giọng tôi lạnh nhạt.
Tô Nhã sững lại giữa không trung, nụ gượng gạo.
Sự nhiệt trên mặt Tô Hồng Thịnh cũng giảm, liếc tôi một cái, sau đó quay lại với lão phu nhân, giọng nịnh nọt:
“Lão phu nhân, là thế này. Tô thị gần đây để mắt đến một mảnh đất, vị trí cực tốt! Chỉ là vốn xoay vòng có chút khó khăn. Chúng tôi muốn hợp tác với Tạ thị cùng phát triển! Dù gì Vãn Vãn cũng là con dâu Tạ gia, nước chảy ruộng mình còn hơn chảy ra ngoài…”
Lão phu nhân thổi nhẹ bọt trà, mí mắt vẫn cụp xuống:
“Chuyện ăn, tôi không quản.”
“Ấy chết, lão phu nhân! Một câu của bà còn hơn tất cả! Vãn Vãn có thể gả vào nhà họ Tạ, đó là phúc phần tu mấy đời! Nó phải biết cảm ơn, phải nghĩ cho nhà mẹ đẻ chứ! Bà có đúng không? Hợp tác này nếu thành, cũng có lợi cho địa vị của Vãn Vãn ở Tạ gia mà?”
À.
Hiểu rồi.
Sau khi lợi dụng con trèo cao, giờ còn muốn tiếp tục hút máu.
Hút máu nhà họ Tạ.
Tô Nhã cũng vội chen vào, giọng mềm nhũn:
“Đúng đó bà nội! Giờ chị là thiếu phu nhân Tạ gia, thân phận cao quý! Giúp đỡ nhà mẹ đẻ là điều nên ! Ba cũng chỉ nghĩ cho chị thôi, chị ở Tạ gia cũng càng có tiếng hơn mà!”
Hai cha con tung hứng, đem cái trò “bán con cầu vinh” ra một cách đường hoàng.
Lão phu nhân không đáp, khóe môi lại nhếch lên một đường cong nhạt nhẽo, tràn ngập châm biếm.
Bà đặt tách trà xuống, cuối cùng ngẩng mắt, ánh sắc bén chĩa thẳng vào tôi.
“Tô Vãn, con sao?”
Áp lực lập tức dồn sang tôi.
Tô Hồng Thịnh và Tô Nhã cũng đồng loạt tôi, ánh mắt đầy chờ mong xen lẫn uy hiếp.
Tô Nhã còn lén nháy mắt, ra hiệu tôi nhanh chóng đồng ý.
Căn phòng nhỏ trở nên yên ắng.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi.
Tôi ngả người dựa vào sofa, đổi sang tư thế thoải mái hơn.
Rồi, tôi thẳng Tô Hồng Thịnh, giọng điệu bình thản:
“Ba.”
Trên mặt Tô Hồng Thịnh lập tức nặn ra nụ :
“Ây! Vãn Vãn, con đi!”
“Tô gia sắp sản rồi à?”
Nụ trên mặt ông ta lập tức cứng lại:
“Con… con bậy cái gì thế!”
“Ồ, chưa sản à.” Tôi gật gù, “Vậy thì sao ông lại sốt sắng, hớt hải chạy đến nhà họ Tạ xin ăn thế này? Ý gì đây?”
“Con…!” Tô Hồng Thịnh đột ngột bật dậy, mặt đỏ như gan lợn, ngón tay run run chỉ thẳng vào tôi:
“Nghịch nữ! Con kiểu gì thế hả!”
Tô Nhã cũng hét lên the thé:
“Chị! Chị sao có thể với ba như thế!”
Lão phu nhân đang cầm tách trà, tác hơi khựng lại, ánh mắt thoáng hiện chút bất ngờ.
Tôi mặc kệ, chậm rãi tiếp lời:
“Còn nữa, Tô Nhã.”
Ánh mắt tôi dừng lại trên bóng hồng phấn ấy.
“Muốn tôi đứng vững lưng ở nhà họ Tạ? Được thôi.”
Tôi nhếch môi .
“Thì ra ngoài, tìm chỗ nào không có camera, tự tát mình mười cái, quay video gửi cho tôi. Tôi xem thành ý ra sao rồi mới cân nhắc có giúp Tô gia hay không.”
“Tô Vãn!” Tô Hồng Thịnh hoàn toàn bùng nổ, đập mạnh một cái xuống bàn trà, chén tách kêu leng keng:
“Con muốn tạo phản hả! Ta là ba con!”
“Ồ.” Tôi khẽ ngoáy tai, “Nếu ông không , tôi còn tưởng ông là chủ nợ cơ đấy. Gào to thế gì.”
Tôi đứng dậy, phủi mấy hạt bụi vốn không hề tồn tại trên váy.
“Chuyện hợp tác, miễn bàn. Tô gia thiếu tiền thì bán đất, bán nhà, bán công ty, tùy các người. Bán con à?”
Tôi thẳng Tô Hồng Thịnh, ánh mắt lạnh hẳn đi:
“Một lần là quá đủ rồi. Muốn bán nữa thì đi tìm người khác.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi.
Sau lưng, vang lên tiếng gào giận dữ của Tô Hồng Thịnh và tiếng khóc lóc chói tai của Tô Nhã.
Kèm theo đó là âm thanh tách trà rơi vỡ tung tóe trên nền gạch.
Bước chân tôi không hề ngừng lại, đi thẳng ra khỏi phòng khách nhỏ.
Nắng chiều từ khung cửa cuối hành lang hắt vào, ấm áp dịu dàng.
Thật dễ chịu.
Một nhát cắt sạch sẽ.
Sảng khoái.
Nhà họ Tạ giống như một con thuyền khổng lồ, bề ngoài yên bình bên dưới ngầm sóng dữ.
Lão phu nhân sau khi bị tôi chọc giận, lại bị ông già nhà tôi quậy thêm một trận, dứt khoát coi tôi như mầm bệnh, nghiêm cấm tôi bén mảng tới khu nhà chính.
Tô Hồng Thịnh thì coi như tuyệt vọng với đứa con này, cũng im hẳn, chẳng tới phiền nữa.
Nhị thúc Tạ và Tạ Doanh tạm thời không có tĩnh gì, chắc đang ngấm ngầm tính toán.
Còn người chồng trên danh nghĩa của tôi, Tạ Thâm, vẫn như cũ–thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Bạn thấy sao?