Hào Môn Cá Mặn – Chương 8

8

Buổi chiều thì tập lướt sóng (phần lớn thời gian là nằm úp sấp trên ván bị sóng cuốn), hoặc đi một liệu trình spa.

Buổi tối nằm trên ghế dài ở bãi cát riêng, ngửa mặt sao, nghe tiếng sóng biển, uống một quả dừa mát lạnh.

Điện thoại? Ngoài lúc chụp ảnh thì hầu như không đụng tới.

Xã giao? Hoàn toàn không tồn tại.

Tách biệt với thế giới, sung sướng như tiên.

Hoạt “xã giao” duy nhất là học vài câu tiếng Dhivehi (ngôn ngữ Maldives) với Mira– bé địa phương phụ trách dọn dẹp biệt thự.

Cô ấy dạy tôi: “Annalee eh varah?” (Bạn khỏe không?)

Tôi đáp: “Maru eh varah!” (Tôi khỏe!)

Rồi cả hai cùng ngốc nghếch.

Cuộc sống như trôi qua khoảng một tuần.

Một buổi chiều, tôi đang nằm trên chiếc giường lưới kéo dài từ water villa ra biển, lười biếng như con cá khô phơi nắng, vừa đung đưa chân vừa ngắm hoàng hôn nhuộm cả mặt biển thành một màu đỏ vàng rực rỡ.

Quản gia bước tới, khẽ : “Thiếu phu nhân, Tạ tổng đến rồi.”

Tạ tổng?

Tổng nào cơ?

Não tôi bị gió biển thổi mát quá, phản ứng chậm nửa nhịp.

Tạ Thâm?!

Anh ta sao lại đến đây?!

Tôi bật dậy cái vèo.

Xa xa, ở cuối cây cầu gỗ, một dáng người cao lớn quen thuộc đang bước lại gần.

Áo sơ mi trắng, quần dài tối màu, tay áo xắn tùy ý.

Ánh hoàng hôn nhuộm cả người thành màu vàng nhạt, cũng khiến cái khí chất lạnh lùng thường trực kia trở nên dịu đi vài phần.

Anh từng bước tiến đến.

Gió biển thổi rối mái tóc đen trước trán.

Đến sát giường lưới, dừng lại.

Ánh mắt sâu thẳm rơi xuống người tôi.

Tôi mặc váy dây đi biển mát mẻ, tóc buộc hờ hững, vài lọn tóc nhỏ bị gió biển dán lên má.

Chân còn dính cát.

Hình tượng? Không có.

“Tại sao lại tới đây?” Tôi hơi ngơ, buột miệng hỏi.

Anh tôi, không trả lời ngay.

Ánh hoàng hôn phản chiếu trong mắt , khiến lớp băng vốn lạnh lẽo kia như tan đi một chút.

Ánh mắt lướt qua gò má hơi ửng nắng của tôi, dừng lại mấy giây trên bàn chân dính cát còn đang đung đưa.

Rồi mở miệng, giọng trầm thấp, theo gió biển truyền đến–không còn quá lạnh như mọi khi.

“Nghe , em ở đây.”

Anh ngừng lại một chút, mắt hướng ra mặt trời đang chìm dần dưới biển, giọng thản nhiên.

“Đúng lúc, tôi có một cuộc họp ở đây.”

Ồ.

Thì ra là đi công tác.

Chắc tiện thể “thị sát” tài sản của mình (bao gồm cả con cá mặn là tôi)?

“Ờ.” Tôi ừ một tiếng, rồi nằm xuống lại, tiếp tục đung đưa đôi chân, “Anh bận thì cứ việc đi.”

Nguyên tắc của cá mặn: không hóng hớt, không tò mò, không lo chuyện bao đồng.

Anh họp của , tôi phơi nắng của tôi. Nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng Tạ Thâm không đi.

Anh đứng đó, tay đút túi quần, lặng lẽ biển.

Sự im lặng kéo dài. Chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ vào cột chống của water villa.

Không khí có gì đó… hơi kỳ kỳ.

Qua một lúc lâu.

Giọng trầm thấp của lại vang lên, lẫn trong gió biển, hơi mơ hồ: “Ở đây… thế nào?”

“Cũng tốt.” Tôi nhắm mắt, thật lòng trả lời, “Rất hợp để dưỡng già.”

Bên cạnh dường như truyền đến một tiếng rất khẽ, gần như nghe không rõ.

Tôi nghi mình ảo giác. Mở mắt sang.

Anh nghiêng mặt về phía hoàng hôn, ánh sáng viền quanh gương mặt một đường nét hoàn hảo.

Khóe môi… hình như hơi cong lên?

Nhìn kỹ lại, lại giống như không. Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Ừ.” Anh khẽ đáp.

Rồi lại im.

Người này… chạy tới đây chỉ để ngắm biển?

Hay định đứng đây tượng điêu khắc im lìm?

Tôi quyết định vỡ sự yên tĩnh quái gở này.

“Anh ăn cơm chưa?” Tôi buột miệng hỏi.

“Ăn trên máy bay rồi.”

“Ồ.”

Không khí lại đông cứng.

Tôi vắt óc, cố tìm một chủ đề để cá mặn như tôi có thể tiếp.

“Ờm… cá ở đây hơi ngốc.” Tôi chỉ xuống biển, “Lặn ngắm, ném tí bánh mì là bu lại kín hết.”

Tạ Thâm theo hướng tôi chỉ, liếc .

“Ừ.”

“Còn mấy con cua nhỏ màu xanh trên bãi cát, chạy nhanh khiếp.”

“Ừ.”

“À, mojito quản gia pha cũng ngon lắm. Thêm một loại chanh xanh địa phương, vị khá đặc biệt.”

“Ừ.”

……

Nói chuyện kiểu này thì thôi chịu.

Tôi bỏ cuộc, lại nằm dài ra, tiếp tục cá mặn phơi nắng.

Anh thích đứng thì cứ đứng.

Gió biển, hoàng hôn, tiếng sóng vỗ.

Bên cạnh là một đẹp trai im lặng đứng cảnh.

Ừm… sống kiểu cá mặn thế này, hình như… cũng không tệ lắm?

Tạ Thâm quả thật có “họp hành” trên đảo.

Có họp thật hay không thì tôi chẳng rõ, thì thấy đúng là bận.

Ban ngày hầu như không thấy bóng dáng.

Chỉ có buổi chiều tối, mới đúng giờ xuất hiện ở đầu cầu gỗ, rồi đi về phía water villa này.

Có lúc tôi nằm trên võng lưới, có lúc ngâm mình trong hồ bơi, có lúc ngồi ở sân hiên nướng đồ (nhờ bếp chuẩn bị sẵn).

Anh cũng chẳng nhiều, chỉ đứng bên cạnh, biển, hoặc là… tôi?

Thỉnh thoảng mới hỏi dăm ba câu.

“Hôm nay đi đâu chưa?”

“Huấn luyện viên lặn thế nào?”

“Có bị cháy nắng không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...