9
Giọng điệu nhàn nhạt, như chỉ hỏi cho có.
Tôi cũng trả lời cho có.
“Không đi đâu, nằm phơi thôi.”
“Ổn, ít .”
“Không, có bôi kem chống nắng rồi.”
Rồi lại ai việc nấy.
Anh không đi, tôi cũng chẳng đuổi.
Coi như thêm một cái background đẹp mắt.
Khá là yên bình.
Hôm đó buổi chiều, tôi nổi hứng nhờ Mira tết cho mình một đầu tóc nhỏ nhiều màu đặc trưng địa phương.
Soi gương nửa ngày, thấy mình chẳng khác nào cái bảng pha màu biết đi. Trông hơi ngốc, vui.
Chiều tối, Tạ Thâm lại tới.
Nhìn thấy cái đầu đầy bím tóc ngũ sắc của tôi, bước chân rõ ràng khựng lại một chút.
Ánh mắt… là gì nhỉ? Ngạc nhiên? Hay đang cố nhịn ?
“Thế nào?” Tôi lắc lắc đầu, bím tóc đu đưa, “Có giống hư không?”
Anh tôi, ánh mắt rất sâu. Hoàng hôn hắt vào đôi mắt ấy, như có vàng tan chảy.
Qua mấy giây. Môi mỏng hé ra, bật hai chữ.
“Cũng .”
Giọng hình như còn dịu đi một chút so với thường ngày.
Sau đó, đi đến chiếc ghế nằm ngoài sân hiên, ngồi xuống.
Hiếm khi, không biển nữa. Mà lại tôi… đang lóng ngóng thử nướng một con tôm to trên cái bếp than nhỏ.
Mira định giúp, tôi gạt đi.
Cá mặn cũng cần chút nghi thức sống! Tự mình nướng mới ngon!
Dù có hơi cháy thật.
Tạ Thâm cứ thế . Không gì.
Đợi đến khi tôi cuối cùng cũng lấy con tôm cháy xém thơm phức ra khỏi vỉ, chuẩn bị cắn một miếng.
Cái background câm lặng bỗng lên tiếng.
“Đưa tôi.”
Tôi ngớ ra, giơ con tôm lên, quay đầu : “Gì cơ?”
Anh chỉ con tôm cháy đen trong tay tôi, giọng rất tự nhiên:
“Con đó, để tôi nếm thử.”
Tôi: “???”
Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi chắc?
Người này chẳng phải chỉ quen ăn đồ do đầu bếp Michelin nấu, bày biện như tác phẩm nghệ thuật thôi sao?
Tôi con tôm, lại .
Mặt không biểu cảm gì, ánh mắt thì bình tĩnh, không giống .
“… Bị cháy đấy.” Tôi nhắc.
“Không sao.”
“… Tôi cũng không nêm nhiều gia vị đâu.”
“Ừ.”
Được thôi. Khẩu vị của đại lão, đúng là khó đoán.
Tôi đưa con tôm qua. Anh đưa tay nhận lấy.
Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, sạch sẽ, kẹp lấy con tôm vừa đen vừa bóng nhẫy.
Hình ảnh có chút… không hợp cảnh.
Anh cúi đầu, rất tự nhiên cắn một miếng. Chậm rãi nhai.
Tôi nín thở .
“Thế nào?” Tôi tò mò hỏi.
Anh nuốt xuống, ngẩng mắt tôi. Ánh hoàng hôn chiếu xuống hàng mi dài.
“Không tệ.” Anh .
Giọng không lớn, rơi thẳng vào tai tôi.
Rồi cầm chiếc khăn ăn bên cạnh, chậm rãi lau tay. Động tác tao nhã, như đang lau một món đồ nghệ thuật.
Tôi , lại con tôm nướng dở dang trong tay mình.Trong lòng bỗng dưng khẽ .
Như có cơn gió biển, nhẹ nhàng khảy qua.
Cuộc sống cá mặn ở đảo Bạch Sa, từ khi có Tạ Thâm, dường như… có chút gì đó khác đi.
Nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Anh vẫn bận, đi sớm về muộn. Tôi vẫn nhàn, tắm nắng, nghịch nước, khám đảo.
Chỉ là, buổi “gặp gỡ nơi cầu gỗ” mỗi chiều, đã thành thói quen cố định.
Anh không , tôi cũng không gợi chuyện.
Chỉ yên lặng ngồi đó, hít gió biển, mặt trời chìm xuống biển.
Thỉnh thoảng, tôi hứng lên nướng vài món kỳ lạ (như chuối nướng quét mật ong).
Anh vẫn mặt không đổi sắc, nhận lấy, ăn một miếng, rồi bình luận gọn lỏn: “Cũng .” hoặc “Ngọt quá.”
Giống như một sự ăn ý không cần lời.
Cho đến một tuần sau, một cuộc điện thoại bất ngờ vỡ sự yên bình của đảo.
Là Chuẩn gọi cho Tạ Thâm.
Khi ấy, chúng tôi đang ăn sáng trong nhà hàng của villa. Ngoài khung cửa sổ sát đất, biển xanh trời biếc.
Điện thoại reo. Anh màn hình, rồi đứng dậy đi ra một bên nghe.
Cuộc gọi không dài. Nhưng tôi thấy lúc nghe điện thoại, cả lưng bỗng căng chặt lại.
Như một cây cung bị kéo hết cỡ.
Khí chất ôn hòa (gọi thế đi) lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo, thậm chí còn nặng nề, áp bức hơn cả trước đây.
Anh tắt máy, quay lại.
Sắc mặt u ám đến mức như sắp nhỏ ra nước.
Giữa lông mày là bóng tối nặng nề, u uất xen lẫn sát khí.
Tôi ngậm nửa miếng bacon, ngẩn người .
Lần đầu tiên, cảm nhận rõ rệt sự phẫn nộ gần như bạo liệt phát ra từ .
“Có chuyện gì sao?” Tôi buột miệng hỏi.
Anh liếc tôi một cái.
Ánh mắt lạnh như băng, sắc bén, còn vương cả sát khí chưa kịp thu lại.
Như lưỡi dao phủ độc.
Khiến tim tôi thoáng rùng mình.
Nhưng dường như rất nhanh đã nhận ra mình vừa dọa tôi.
Lớp băng trong mắt bị mạnh mẽ ép xuống, sát khí thu lại, chỉ là gương mặt vẫn u ám.
“Chuyện công ty.” Giọng khàn khàn, thấp trầm như giấy nhám cà qua:
“Anh phải lập tức quay về.”
“Ồ.” Tôi gật đầu, “Vậy đi nhanh đi.”
Anh tôi thật sâu. Ánh mắt phức tạp, còn sót lại cơn giận, xen lẫn… một điều gì khác.
“Em…”
Anh ngừng một chút, như định gì, cuối cùng chỉ buông:
“Ở đây, đừng đi lung tung. Chuẩn sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Bạn thấy sao?