Nhìn hai bà cháu họ, sống mũi tôi cay cay, vội quay mặt sang chỗ khác.
“Vãn Ý.” – Bà Lục bất ngờ gọi tôi.
Tôi bước lại gần.
“Con , thật cho bà nghe,” – bà nắm tay tôi, ánh mắt bỗng nghiêm nghị – “Con với Trường Phong… có phải đã…”
Bà không hết câu, ý tứ thì quá rõ ràng.
Mặt tôi “bừng” một cái đỏ đến tận mang tai.
8
“Con , thật cho bà nghe, con với Trường Phong… có phải đã…”
Ánh mắt bà Lục chứa sự từng trải và mong đợi của người đi trước. Mặt tôi nóng như lửa, ấp úng chẳng biết trả lời sao.
“Bà,” – Lục Trường Phong ngẩng đầu thay tôi giải vây, vành tai cũng hơi đỏ – “Bọn con… vẫn chưa.”
“Đồ hồ đồ!” – Bà Lục nghe xong lại giơ tay chọc mạnh vào trán – “Cháu dâu tốt thế này, còn định chờ đến bao giờ? Con xem, hôm nay nguy hiểm thế nào! Nếu hai đứa sớm thành vợ chồng thật sự, sinh cho bà một thằng cu mập mạp, xem trong làng còn ai dám nhiều chuyện!”
Lý lẽ của bà tuy thẳng và thô, ở thời này lại là chân lý đơn giản: có con rồi, người phụ nữ mới thực sự đứng vững.
“Bà ơi, chuyện này không vội đâu.” – Tôi xấu hổ muốn chui xuống đất.
“Không vội cái gì!” – Bà nghiêm mặt – “Trường Phong, bà ra lệnh cho con, tối nay phải phòng! Nếu dám bắt nạt Vãn Ý, hoặc… không , thì với bà, bà có đủ cách chữa!”
“Phụt—”
Ngụm nước vừa uống suýt nữa thì tôi phun ra ngoài.
Mặt Lục Trường Phong đỏ bừng, xanh đỏ tím vàng thay nhau hiện trên gương mặt đẹp trai.
– “Bà! Bà linh tinh gì !”
“Bà bậy à? Bà chẳng phải vì tốt cho con sao!” – Bà ngang nhiên đáp – “Thôi, chuyện này quyết . Vãn Ý, con đừng sợ, nếu Trường Phong mà dám đối xử tệ với con, cứ với bà, bà sẽ chủ cho con!”
Nói xong, bà giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại, hài lòng đứng dậy về phòng nghỉ.
Trong nhà chỉ còn tôi và Lục Trường Phong, bầu không khí ngượng ngùng đến mức muốn ngừng thở.
Anh tôi, tôi xuống đất, chẳng ai dám mở miệng trước.
“Cái… cái đó… em đừng nghe bà bậy.” – Cuối cùng mới tan sự im lặng, giọng khô khốc.
“Ừ.” – Tôi đáp nhỏ như tiếng muỗi.
“Anh… sẽ không ép em.” – Anh lại thêm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại dấy lên một chút hụt hẫng khó gọi tên.
Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu cuộc sống “bị giám sát tại gia” ở nhà họ Lục.
Hai người lính trẻ chia ba ca, ngày đêm canh ở cổng. Tôi không bước ra khỏi sân nửa bước, mọi nhu yếu đều do Lục Trường Phong lo liệu.
Lời đồn trong làng chẳng những không dừng lại sau vụ đối đầu hôm đó, mà còn vì sự can thiệp của bộ đội mà trở nên rối rắm hơn.
Những lời đoán ác ý, như những nhát dao, thi thoảng lại lọt vào tai tôi.
Tâm trạng tôi vì ngày càng nặng nề.
Lục Trường Phong thấy thì sốt ruột.
Anh không về đơn vị nữa, suốt ngày ở nhà với tôi. Anh không giỏi lời an ủi, lại dùng hành để bày tỏ sự quan tâm.
Sáng sớm, sẽ vào núi hái những bông hoa dại còn đọng sương mang về, cắm vào chiếc lọ thủy tinh trên bậu cửa sổ.
Anh tìm mọi cách mua từ trấn về loại mạch nha và kẹo hoa quả mà tôi thích.
Anh ấy thậm chí còn vác về một chiếc radio “Hải Yến” đã qua sử dụng, để tôi nghe đài cho đỡ buồn.
Khi tiếng hát ngọt ngào của Đặng Lệ Quân vang lên từ chiếc radio ấy, mắt tôi bỗng nhòe đi.
Ở cái thôn nhỏ khép kín này, nghe âm thanh từ thế giới bên ngoài là một niềm an ủi to lớn.
Tối hôm đó, ba chúng tôi ngồi quanh bàn ăn cơm. Trong radio đang phát tin tức.
“… Gần đây, cơ quan công an Thượng Hải phối hợp cùng đơn vị vệ binh đã thành công một vụ vu khống hãm nghiêm trọng. Nghi phạm Trương Kiến Quốc, vì tư thù cá nhân, đã cố ý bịa đặt sự thật, gửi thư nặc danh vu cáo nguyên thanh niên trí thức Thượng Hải – đồng chí Lâm Vãn Ý – là ‘gián điệp’, ảnh hưởng xã hội đặc biệt xấu. Hiện Trương Kiến Quốc đã bị bắt giữ theo pháp luật, vụ án đang tiếp tục điều tra…”
Giọng phát thanh viên rõ ràng, trịnh trọng, từng chữ lọt vào tai mỗi chúng tôi.
Tay tôi đang cầm đũa chợt khựng lại giữa không trung.
Lục Trường Phong và bà Lục cũng sững người.
Vài giây sau, tôi mới kịp phản ứng.
“Em… em minh oan rồi sao?” – Giọng tôi run rẩy, không thể tin nổi.
“Được rồi! Được rồi!” – Bà Lục mừng đến rơi nước mắt, ôm chầm lấy tôi – “Con ngoan, bà biết mà, con trong sạch! Ông trời có mắt!”
Lục Trường Phong cũng phấn khích đứng bật dậy, bước tới kéo tôi ra khỏi ghế, ôm thật chặt vào lòng.
“Vãn Ý, ổn rồi.” – Giọng mang theo niềm vui sướng xen lẫn cả sự sợ hãi vừa qua – “Mọi chuyện đã kết thúc.”
Tôi vùi mặt vào ngực , không kìm nữa, bật khóc nức nở.
Những uất ức, sợ hãi, áp lực suốt mấy ngày qua, tất cả hóa thành nước mắt, tuôn trào không ngừng.
Đây không phải nước mắt của đau buồn, mà là nước mắt của niềm vui và sự hồi sinh.
Khóc thật lâu, tôi mới dần bình tĩnh lại.
Sáng hôm sau, chính vị cán bộ hôm trước dẫn hai chiến sĩ tới nhà họ Lục.
Trong tay ông là một văn bản có dấu đỏ, trước mặt cả làng, ông lớn tiếng đọc quyết định minh oan cho tôi, và thay mặt tổ chức gửi lời xin lỗi chân thành nhất.
Chốt gác trước cổng cũng tháo dỡ hoàn toàn.
Bạn thấy sao?