Có vẻ như sự xuất hiện của tôi đã đánh thức những ký ức đau đớn trong cậu ta, cậu ta lảo đảo đứng dậy, rồi xoay người chạy ra khỏi đám đông.
Cô cãi nhau với Tề Dư cũng sững sờ.
“Ê? Người gì kỳ chứ?! Có bệnh à!”
…
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Tiêu Ngọc bỗng đưa tay lên chắn tầm của tôi.
“Em đang gì thế?”
Anh ấy vẫn dịu dàng như thế, giọng ấm áp có thể khiến người khác thấy an tâm. Tôi tựa đầu lên vai , đưa tay ôm lấy eo .
“Không có gì, vừa nãy em hình như thấy một người quen.”
Tiêu Ngọc cũng ra ngoài một thoáng. Đám đông trên đường đã giải tán, rút ánh mắt về.
Tình Tình, lần này về, chúng ta kết hôn nhé!”
Đúng , tôi và Tiêu Ngọc đã ở bên nhau rồi.
Tình cảm của chúng tôi nhẹ nhàng như dòng nước chảy, không có những sóng gió dữ dội, chỉ có sự đồng hành bên nhau suốt những đêm dài miệt mài trong phòng thí nghiệm.
Chúng tôi cùng có chung sở thích và cùng tiến về một mục tiêu chung.
Tôi nhoẻn miệng , không còn từ chối nữa.
“Được.”
Đó là câu trả lời của tôi dành cho Tiêu Ngọc, cũng là cách tôi tự hòa giải với chính mình trong quá khứ.
Phiên Ngoại: Tề Dư
Gần đây tôi liên tục có cùng một giấc mơ.
Trong mơ, tôi đỗ vào Đại học Thanh Hoa, rồi từng bước trở thành người đứng đầu trong giới học thuật. Sự nghiệp của tôi thuận buồm xuôi gió, tôi lại mất đi Giang Văn Văn.
Giang Văn Văn là mối đầu của tôi khi còn trẻ.
Ở tuổi mười bảy, mười tám, ấy thường giỡn với tôi mỗi khi gặp mặt.
“Chà! Học sinh gương mẫu của chúng ta đến rồi! Đừng để bị chúng tôi, những học sinh hư, hư hỏng nhé!”
Bề ngoài, tôi nghiêm nghị lướt qua Giang Văn Văn ánh mắt lại không tự chủ mà liếc về phía tà váy của ấy.
Khi chúng tôi đi ngang qua nhau, mùi nước hoa không hợp với lứa tuổi của ấy luôn như một chiếc móc câu, dẫn tôi vào mê muội.
Nhưng tôi không thể say mê Giang Văn Văn, tôi còn có những ước mơ của riêng mình cần phải thực hiện.
Tôi từng nghĩ rằng, niềm vui thời trẻ này sẽ chẳng đi đến đâu.
Ai ngờ rằng, chỉ cần Giang Văn Văn khẽ vẫy tay, tôi lại như một con chó bị treo xương trước mặt, dễ dàng bị ấy thao túng.
Tôi phải thừa nhận rằng, hóa ra, sâu thẳm trong con người tôi cũng khao khát sự tự do của những học sinh hư hỏng.
Tôi thích những khi ấy với tôi, những lời ngọt ngào bên tai. Tôi cũng thích cảm giác mơ hồ khi ấy nhét mẩu thuốc lá còn dính son vào miệng tôi sau khi hút một hơi.
Chúng tôi như hai đứa trẻ đang lén lút thử nghiệm thế giới của người lớn, đôi mắt đầy sự tò mò và thích thú.
Hóa ra, khi rũ bỏ gánh nặng của việc học, tôi cũng có thể rất vui vẻ.
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nếu đại học của tôi không có Giang Văn Văn, liệu tôi có phát điên không?
Câu trả lời là có.
Nhưng sự điên cuồng của tôi lại trút hết lên Phạm Tình Tình.
Tôi trách ấy tự ý can thiệp vào cuộc đời tôi. Tôi trách ấy vì một câu mà đẩy Giang Văn Văn ra khỏi thế giới của tôi…
Tất cả sự giận dữ và oán trách của tôi đều trút hết lên Phạm Tình Tình.
Tôi từng chút từng chút thấy ánh sáng trong mắt ấy tắt dần, rồi biến mất, và điều đó mang đến cho tôi một niềm vui kỳ lạ.
Phạm Tình Tình, đây là cái giá phải trả, tôi tự nhủ với bản thân.
Tôi cũng đã quay lại tìm Giang Văn Văn.
Cô ấy .
“Tề Dư, chúng ta không thuộc cùng một thế giới, tại sao cứ phải cố gắng dán vào tôi gì?”
Tôi cũng tự hỏi mình, tại sao lại không thể buông bỏ Giang Văn Văn?
Có lẽ vì quá nhiều “lần đầu tiên” của tôi đều có ấy bên cạnh…
Lần đầu tiên trốn học, lần đầu tiên hút thuốc, lần đầu tiên thức trắng đêm ở tiệm net, thậm chí là lần đầu tiên…
Giang Văn Văn là chút ánh sáng hiếm hoi trong tuổi trẻ u tối của tôi, và tôi không thể ngừng muốn tiếp cận, theo đuổi ấy.
Nhưng Văn Văn không cần tôi nữa…
Kẻ đáng trách nhất, chính là Phạm Tình Tình!
Phạm Tình Tình, cuộc sống của tôi không tốt đẹp, thì tại sao lại có thể sống vui vẻ?
Khi biết Phạm Tình Tình muốn chấp nhận lời tỏ của một chàng trai, tôi đã nhanh chân hơn cậu ta, tuyên bố với cả thế giới rằng ấy, Phạm Tình Tình, là của tôi.
Cô ấy cũng là…
Con mồi mà tôi đã dụ vào cái bẫy tinh vi của mình.
Tôi nghĩ rằng, tôi sẽ ở bên ấy cho đến khi cả hai cùng chết. Nhưng khi tôi vội vã đến dự đám cưới lần nữa của Giang Văn Văn, Phạm Tình Tình đã chết.
Chết một cách không báo trước, chết trong vụ cháy tại căn hộ.
Trái tim tôi bỗng chùng xuống một cách vô cớ.
Tôi ôm lấy ngực mình, cảm thấy không thể tin nổi, lại thấy bản thân thật ngu ngốc, sao có thể đau lòng vì một người phụ nữ đã hủy hoại cả cuộc đời tôi…
Phạm Tình Tình ấy…
hình như.. thực sự đã chết rồi…
Và tôi, chẳng cảm thấy chút niềm vui nào cả.
Nếu có lần sau, Phạm Tình Tình, xin hãy tránh xa tôi…
(Hoàn)
Bạn thấy sao?