Hoa Hồng Đại Lộ – Chương 8

Anh vẫn luôn nghĩ, tất cả chỉ là vì tôi ghen với Trần Dao.

Không hề hỏi ý tôi, Lục Cảnh Thần bỗng xoay người lại, định thay tôi xin lỗi với Trần Dao.

“Các nhân viên, tuy Tô Tuyết có sai, nể tôi và ấy từng có, xin mọi người hãy quay về trước.”

“Tập đoàn Lục thị sẽ cho các một lời giải thích.”

Tôi liếc mắt ra hiệu với trợ lý phía sau, ấy lập tức hiểu ý, giật lấy micro từ tay Lục Cảnh Thần, đưa lại cho tôi.

“Tổng giám đốc Lục, đây là việc nội bộ công ty chúng tôi.”

“Xin đừng tùy tiện thay mặt Tổng giám đốc Tô phát ngôn.”

Ánh đèn flash chớp liên hồi, tôi vẫn luôn kiên định, thẳng vào mắt Lục Cảnh Thần.

“Anh cũng cho rằng là em giở trò sao?”

“Anh luôn nghĩ những khách hàng đó là do Trần Dao giúp giữ , thực ra là em — từng ly từng ly rượu, em mới xây dựng mối quan hệ đó!”

“Còn cái Trần Dao mà cho là đơn thuần ấy, nếu không nhờ người của em kịp thời ngăn lại, ta đã mang tài sản nhà họ Lục cao chạy xa bay ra nước ngoài rồi!”

Lục Cảnh Thần bật lạnh lẽo.

“Tô Tuyết, em còn ghen như , chứng tỏ trong lòng vẫn còn … đúng không?”

Nhưng ngay giây sau đó, khi cấp dưới của tôi dẫn Trần Dao tới đứng ngay cạnh, sắc mặt Lục Cảnh Thần lập tức trắng bệch.

Không để ta kịp phản ứng, tôi rút từ cặp tài liệu ra một xấp ảnh, từng tấm một giơ thẳng vào ống kính phóng viên:

“Đây là ảnh Trần Dao lén hẹn hò với nhân trong lúc Lục Cảnh Thần đang say xỉn.”

“Đây là bản báo cáo siêu âm thật sự — đứa bé trong bụng ta đã bốn tháng rồi.”

“Mà bốn tháng trước, Lục Cảnh Thần vẫn còn đang công tác ở nước ngoài.”

“Đứa bé này là của ai, mọi người nên đi hỏi rõ Trần Dao.”

“Ngày ta ngã ‘sẩy thai’, thực ra là định mượn tay tôi để bỏ cái thai, không ngờ Lục tổng lại thật sự tàn nhẫn đến mức bắt tôi rút máu.”

“Vì thế, ta liền đổi kế hoạch, giả vờ ngã để giữ cái thai và sự thương .”

“Chỉ tiếc, ta đã đánh giá thấp sự cẩn trọng của ông bà Lục.”

Những bức ảnh tôi ném ra như tuyết rơi giữa mùa hè — trắng xóa cả một khoảng sân.

Nhân viên lúc trước còn hô hào bênh vực Trần Dao, giờ đồng loạt tái mặt, tranh nhau lao tới muốn kỹ những bức ảnh.

Giữa trận mưa ảnh rơi tung tóe, một tấm ảnh Trần Dao trong tư thế không đứng đắn, vô rơi thẳng vào mặt Lục Cảnh Thần.

Anh ta run rẩy người phụ nữ từng mình, khàn giọng hỏi:

“Trần Dao, chẳng phải em … em đến với là vì thật lòng sao?”

Vốn đã bên bờ sụp đổ, Trần Dao bật lạnh khi nghe câu hỏi của Lục Cảnh Thần.

“Yêu sao? Lục Cảnh Thần, với thân phận như còn mơ có một thuần khiết à?”

“Chỉ có kẻ ngu như Tô Tuyết mới có thể ở bên năm năm trời không oán không hối.”

“Cô ta đúng là một con điên! Có năng lực kinh doanh như mà chẳng tranh giành thứ gì. Đến cuối cùng thì sao? Không phải cũng bị ruồng bỏ sao?”

Lục Cảnh Thần siết chặt nắm , đôi mắt đỏ ngầu, bước lên tát một cái trời giáng.

“Là ! Chính đã chia rẽ bọn tôi! Nếu không, tôi sẽ không đối xử với Tô Tuyết như !”

Trần Dao như nghe chuyện gì buồn , trợn mắt khẩy.

“Là không tin ấy trước! Tôi chỉ thừa cơ thôi!”

“Muốn trách thì trách sự ngu ngốc của — chính tay đã hủy hoại tất cả những gì mình từng có!”

Nếu không có phóng viên đang chĩa ống kính quay lại, có lẽ Lục Cảnh Thần đã không kiềm mà lao vào đánh chết ta.

Giữa lúc hỗn loạn, Trần Dao bất ngờ giật khỏi tay nhân viên giữ mình, lao thẳng ra đường, và ngay lập tức bị một chiếc ô tô đang chạy đâm trúng.

Mà Lục Cảnh Thần… thậm chí không buồn ngoái đầu lại.

Anh quỳ sụp trước mặt tôi, như một đứa trẻ phạm lỗi, không ngừng cầu xin:

“Tô Tuyết, biết sai rồi! Em quay lại đi, em muốn bao nhiêu tiền cũng có thể đưa!”

Những nhân viên từng quay lưng nay cũng quỳ xuống ngoài cửa, tha thiết van xin tôi trở về công ty.

Tôi bảng giá cổ phiếu đã rơi chạm đáy, chỉ khẽ lắc đầu.

“Tôi xứng đáng có một tương lai tốt hơn.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...