7
Cuối tuần, tôi đưa Lục Cẩn Niên đi dự bữa ăn theo đúng hẹn.
Trên đường lái xe tới nơi, điện thoại ta reo liên tục không ngừng.
Một số điện thoại lưu tên “Tiểu Từ” gọi đến liên tục không biết bao nhiêu cuộc.
Thấy Lục Cẩn Niên không nghe máy, người kia bắt đầu nhắn tin dồn dập.
Tôi rút mắt khỏi cửa xe, sang màn hình điện thoại nhấp nháy liên hồi.
Ra vẻ thờ ơ hỏi:
“Lục Cẩn Niên, không định nghe máy à?”
Lục Cẩn Niên hai tay nắm chặt vô lăng, thẳng về phía trước.
Anh ta khẽ ho một tiếng, rồi bắt đầu giải thích:
“Là thực tập sinh mới của công ty, trợ lý Tiểu Từ.”
“Cứ gặp việc gì cũng gọi cho , phiền muốn chết.”
Nghe ta than thở, lòng tôi lại chẳng gợn chút cảm nào.
Thực ra, đây không phải lần đầu tiên tôi thấy số “Tiểu Từ” gọi đến.
Trước giờ tôi chưa từng nghi ngờ những gì Lục Cẩn Niên là giả.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Mấy tháng qua mỗi cuộc gọi lúc đêm khuya, mỗi lần viện cớ quay lại công ty thêm giờ…
Tất cả đều là do cái gọi là “Tiểu Từ” ấy – Từ Vãn Tình – gọi đến.
Tôi hừ nhẹ một tiếng, không thêm gì nữa.
Lục Cẩn Niên hình như nhận ra tôi không vui, bất chợt đưa một tay ra.
Ngón tay ta chạm nhẹ vào má tôi.
“Bé con, lần này nếu thương lượng thành công với Tổng Lý, sẽ cho em một bất ngờ.”
Tôi chẳng mấy hứng thú, vẫn vờ như mong chờ:
“Bất ngờ gì ?”
Là chia tay với tôi?
Hay là dắt luôn Từ Vãn Tình đến để khiêu khích tôi?
Lục Cẩn Niên ra vẻ bí mật, môi cong lên :
“Hợp đồng ký rồi, sẽ cho em biết.”
Phải công nhận một điều.
Lục Cẩn Niên rất hiểu tôi.
Anh ta biết tôi để tâm đến , cũng biết tôi là người có tính tò mò.
Giờ lại úp mở như thế, chẳng qua là để tôi nỗ lực hơn nữa giúp giành hợp đồng.
Chỉ tiếc là, lần này, ta không như ý đâu.
Ngay lúc ấy.
Điện thoại đặt trên bảng điều khiển xe lại reo lên lần nữa.
Tôi nghiêng người màn hình hiển thị.
Lạnh lùng nhắc ta:
“Lục Cẩn Niên, lại là Tiểu Từ gọi.”
“Xem ra công ty có chuyện gấp đấy, chắc chắn không muốn nghe à?”
Sắc mặt Lục Cẩn Niên lập tức trở nên khó coi, cắn môi không đáp.
Bên trong xe, chỉ còn lại tiếng chuông điện thoại dai dẳng.
Như một câu thần thúc ép, khiến ta bứt rứt không yên.
Cuối cùng, khi điện thoại sắp tự ngắt cuộc gọi.
Tôi ngồi thẳng dậy, đưa tay nhấc lấy điện thoại.
Lục Cẩn Niên lập tức đạp phanh, dừng xe khẩn cấp sát lề đường.
“Chu Khả! Em lấy điện thoại gì ?”
8
Tôi và Lục Cẩn Niên nhau gần ba năm, tôi chưa từng lén kiểm tra điện thoại của .
Tôi đã từng hoàn toàn tin tưởng ấy một trăm phần trăm.
Vậy mà bây giờ, tôi chỉ mới chạm vào điện thoại của một chút,
liền như thể đã chạm phải điều tối kỵ của .
Tôi giật mình, tim còn đập thình thịch, phải đưa tay vỗ nhẹ lên ngực để trấn an.
Không nhịn mà cau mày Lục Cẩn Niên.
“Em chỉ định giúp nghe điện thoại thôi, cần gì phản ứng dữ chứ?”
Nói rồi, sắc mặt tôi đột nhiên trầm xuống.
Như bao nhạy cảm khác, tôi bắt đầu nghi ngờ và chất vấn:
“Anh không phải đang giấu em chuyện gì mờ ám đấy chứ?”
“Trong điện thoại có gì không tiện cho người khác biết à?”
Lúc này Lục Cẩn Niên mới ý thức là vừa rồi mình đã phản ứng thái quá.
Anh ta cố gắng nặn ra một nụ ngượng nghịu.
“Bé con, không có ý đó.”
“Anh chỉ sợ Tiểu Từ thực sự có việc tìm , em mà nghe điện thoại thì khó mà rõ .”
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Cuộc gọi đã tự ngắt.
Tôi không biết mật khẩu điện thoại của ta, nên không mở .
Lục Cẩn Niên thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra định lấy lại điện thoại.
“Bé con, em đưa điện thoại cho đi.”
“Giờ việc quan trọng là gặp Tổng Lý, đã bật chế độ không phiền rồi, để khỏi bị ảnh hưởng.”
Tôi không đưa.
Thậm chí còn cảnh giác lùi lại vài bước.
“Lục Cẩn Niên, sao em thấy có vẻ chột dạ thế?”
“Anh như , em còn dắt đi gặp Tổng Lý kiểu gì? Anh tưởng ngày nào em cũng rảnh chắc?”
Vừa dứt lời, điện thoại lại đổ chuông.
Lục Cẩn Niên lập tức căng như dây đàn, mắt trợn to,
ánh không rời khỏi chiếc điện thoại trong tay tôi dù chỉ một giây.
Tôi chẳng cần suy nghĩ, trực tiếp bấm nút nghe.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ ẻo lả, nũng nịu:
“Cẩn Niên~ sao lâu như mới nghe máy~?”
Giọng của Từ Vãn Tình cố nũng, khác hẳn ngày thường.
Nhưng tôi vẫn nhận ra ngay lập tức.
Tôi không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
“Là Tiểu Từ đúng không? Bạn trai tôi đang lái xe, nếu chị có việc gấp thì cứ , tôi có thể truyền đạt lại.”
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Lục Cẩn Niên cũng căng thẳng đến nỗi yết hầu nhấp nhô liên tục.
Anh ta định đưa tay giật lại điện thoại,
bị tôi liếc cho một cái sắc như dao, lập tức thu tay lại.
Tôi che micro, thẳng vào gương mặt như đứng hình của Lục Cẩn Niên, lạnh giọng :
“Lục Cẩn Niên, xem ra quan hệ giữa và thực tập sinh này cũng không đơn giản nhỉ.”
Nói xong, tôi ném điện thoại cho ta.
“Tự giải quyết đi.”
“Khi nào giải quyết xong, khi đó hãy tính chuyện gặp Tổng Lý.”
Bạn thấy sao?