Anh ta buông tôi ra, rút điện thoại ra xem, rồi vội vàng giơ lên trước mặt tôi như để chứng minh điều gì.
“Bé con, là công ty gọi.”
“Chắc có việc gấp, nghe điện một lát, em ra xe chờ nhé.”
Nói rồi, Lục Cẩn Niên cầm điện thoại, bước nhanh về phía lề đường.
Tôi không chờ ta, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Lái xe rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Tối nay, e là Lục Cẩn Niên không còn thời gian dây dưa với tôi nữa rồi.
14
Tổng Lý của công ty Hưng Nguyên đã ôm tiền bỏ trốn.
Trước khi chạy trốn, ông ta còn nhận tám triệu tiền đặt cọc từ công ty của Lục Cẩn Niên.
Không biết vì sao, khoản tiền bên Lục Cẩn Niên chuyển đi lại là vào tài khoản cá nhân.
Khi công ty ta tìm tới trụ sở Hưng Nguyên thì bị chặn ngoài cổng, không ai tiếp.
Nội bộ công ty Hưng Nguyên giờ đã loạn thành một mớ bòng bong.
Chứ đừng gì đến chuyện bồi thường tám triệu.
Thậm chí ngay cả hai triệu tiền mặt cũng không có nổi.
Vì sự cẩu thả của Lục Cẩn Niên mà công ty ta thiệt tám triệu.
Lẽ ra phải chuyển khoản công ty – công ty, ta lại chuyển vào tài khoản cá nhân.
Hậu quả mà ta phải gánh không chỉ là bị sa thải.
Chẳng bao lâu sau, công ty đã khởi kiện Lục Cẩn Niên.
Anh ta bị kết tội tự ý sử dụng vốn và thiếu trách nhiệm trong công việc.
Bị kết án, đồng thời phải bồi thường khoản thiệt khổng lồ cho công ty.
Anh ta từng cố liên lạc với tôi, hy vọng tôi sẽ cùng ta vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Khi tôi nghe máy, giọng vẫn bình thản:
“Lúc này, nên tìm Từ Vãn Tình mà đồng cam cộng khổ.”
“Dù sao, chưa từng em, ở bên em cũng chỉ là để lợi dụng tài nguyên của em,
lo cho ta và con ta có cuộc sống tốt hơn, đúng không Lục Cẩn Niên?”
Đó là chính xác những gì ta từng với Từ Vãn Tình.
Giờ, tôi chỉ là trả lại nguyên si mà thôi.
Lục Cẩn Niên nghẹn lời, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
“Chu Khả, em biết chuyện giữa và Từ Vãn Tình từ lâu rồi sao?”
“Thời gian qua em vẫn luôn diễn kịch trước mặt à?”
Nghe ta chất vấn, tôi không kìm bật lạnh:
“Anh diễn trước mặt em suốt ba năm.”
“Còn em chỉ mới diễn mấy ngày, đã chịu không nổi à?”
“Lục Cẩn Niên, hãy ngồi tù mà suy ngẫm thật kỹ đi, ra rồi thì lại từ đầu.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Không để ta có thêm bất kỳ cơ hội nào để giải thích.
Lục Cẩn Niên đã xong.
Tiếp theo, đến lượt Từ Vãn Tình.
15
Giữa tôi và Từ Vãn Tình không hẳn có thù oán sâu nặng.
Chỉ là tôi thấy không cam tâm, rất rất khó chịu.
Tôi là kiểu người nhỏ nhen, không chịu khi cảm của mình bị chen ngang hay giẫm đạp.
Thời gian gần đây, Từ Vãn Tình và Lục Cẩn Niên đang chiến tranh lạnh,
việc kinh doanh tiệm hoa của ta lại rất tốt.
Thậm chí còn livestream bán hoa trên mạng, ăn phát đạt.
Tôi liền mang ảnh những bó hoa mà mình đã đặt thời gian trước,
đăng thẳng vào phần bình luận dưới livestream của tiệm hoa.
【Các chị em ơi, đây là bó hoa 288 ngàn một bó đấy.】
Chưa tới hai phút đã có người bình luận lại:
【Không thể nào, trông như bó 120 ngàn á.】
【Chất lượng kiểu này mà bán 288 thì quá tệ.】
Tôi tiếp tục đăng ảnh bó hoa loại 388 tôi đặt sau đó vào phần bình luận.
Kèm theo một dòng nghi vấn:
【Vì chất lượng quá tệ nên tôi đã đổi sang loại 388 rồi đó.】
【Các chị em xem thử giúp mình, với mức giá này thì chất lượng hoa có ổn không ?】
Tôi đăng cả ảnh bó hoa lẫn ảnh chụp đơn đặt hàng lên, có bằng chứng rõ ràng.
Phần bình luận lập tức nổ tung.
Có người còn chụp màn hình lại rồi gửi vào group fan của tiệm hoa.
Tôi cũng bị một người kéo vào nhóm đó.
Trong nhóm, mọi người bàn tán sôi nổi, liên tục tag Từ Vãn Tình vào cầu giải thích.
Nhưng ta không lên tiếng, né như chim cút.
Chẳng bao lâu sau, ta gửi lời mời kết với tôi.
【Chu Khả, thấy vui lắm à?】
【Giữ không đàn ông, giờ quay qua khó tôi, tưởng mẹ con tôi dễ bắt nạt chắc?】
【Xóa hết mấy thứ đó đi!】
Tôi bình tĩnh gõ mấy dòng lên bàn phím.
【Vậy tức là, thừa nhận đã qua lại với trai tôi rồi đúng không?】
【Từ Vãn Tình, cũng là mẹ, lẽ nào không có nổi một chút đạo đức tối thiểu à?】
Từ Vãn Tình trả lời ngay lập tức.
Tôi thậm chí còn tưởng tượng ra bộ dạng ta đang nghiến răng nghiến lợi mà gõ phím.
【Thì sao? Lục Cẩn Niên tôi, chỉ mình tôi.】
【Anh ấy rồi, sẽ chia tay với để cưới tôi.】
Đọc đến đây, tôi không nhịn mà bật .
【Được thôi, thì hai người cưới nhau đi.】
【Nhưng chắc chưa biết chuyện này đâu nhỉ – Lục Cẩn Niên phạm pháp, đã bị bắt rồi.】
【Muốn cưới thì chắc phải đợi đến ngày ta mãn hạn tù đấy.】
Từ Vãn Tình ngơ ngác.
【Chu Khả, là sao?】
Tôi không trả lời nữa.
Mà chuyển luôn đoạn hội thoại vừa rồi lên nhóm.
「Từ hôm nay, chỉ tặng hoa hồng cho em, là của em rồi đó~」
「Lục của em」
【Bà chủ tiệm hoa trai tôi, bảo sao hoa tôi nhận toàn hàng lỗi.】
【Quả nhiên, đàn ông tồi không chỉ ảnh hưởng vận tài chính, mà còn hỏng luôn vận… hoa.】
Giữa cơn hỗn loạn trong nhóm, tôi nhẹ nhàng nhắn lại:
【Các chị em yên tâm nhé, ta chỉ nhằm vào mình em thôi, mấy chị không bị ảnh hưởng đâu~】
【Không sao đâu ạ~ Không sao đâu~】
Chỉ vài hôm sau, tiệm hoa của Từ Vãn Tình đóng cửa.
Một hôm tôi đi ngang qua thấy trước cửa đã treo biển “sang nhượng mặt bằng”.
Cô ta dắt con dọn đi đâu, tôi cũng không rõ.
Chỉ âm thầm gửi một lời chúc thật lòng trong lòng mình.
Chúc Lục Cẩn Niên và Từ Vãn Tình – đời đời kiếp kiếp không thể chia xa.
Hết
Bạn thấy sao?