Hoa Hồng Và Tờ [...] – Chương 7

7

Khi đó quan hệ giữa chúng tôi chưa rạn nứt, Thẩm Sách vẫn là một người cha tốt, chịu chơi cùng con, tham gia các hoạt ở mẫu giáo, đáp ứng đủ mọi cầu của con.

Nhưng rồi có một ngày, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Thẩm Sách lại một lần nữa thất hứa, bỏ lỡ hội thao của Tiểu Lễ ở mẫu giáo.

Tối hôm trước, Tiểu Lễ quấn lấy ta, bắt ta phải ru mình ngủ.

Nằm lên giường, con ôm lấy tay Thẩm Sách nũng nịu:

“Bố ơi, ngày mai hội thao, bố chắc chắn sẽ tới nhé? Bố tới là chúng ta nhất định sẽ thắng.”

“Ừ, hội thao của Tiểu Lễ, dù bố bận đến đâu cũng sẽ đến.”

Thẩm Sách véo nhẹ má con, .

Nhưng hôm sau ta không xuất hiện.

Khi hội thao sắp bắt đầu, Tiểu Lễ cứ liên tục hỏi sao bố vẫn chưa tới.

Tôi gọi cho Thẩm Sách mãi đến khi máy tắt nguồn.

Ánh mắt trong veo của con tràn đầy thất vọng.

Tối muộn, Thẩm Sách mới về, định mở miệng giải thích lại ngập ngừng, không nổi.

Anh ta thực sự không biết phải giải thích thế nào.

Trợ lý của ta gọi cho tôi, không liên lạc với sếp:

“Tổng giám đốc Thẩm đột nhiên vội vàng đi đâu đó, phải sang thành phố Tuyền gấp. Hôm nay vốn có một cuộc họp quan trọng, ấy bỏ lỡ, điện thoại cũng không liên lạc .”

Trong trang cá nhân yên bình của Từ Khinh Nguyệt, tôi thấy ta đăng: “Nhớ hương vị thời học sinh.”

Từ đây đến Tuyền thị mất sáu tiếng cả đi lẫn về, Thẩm Sách bỏ cả cuộc họp, bỏ cả hội thao của con trai, chỉ để đưa Từ Khinh Nguyệt đi ăn một món ăn vặt thời còn đi học.

Tối hôm đó, chúng tôi cãi nhau kịch liệt nhất từ trước tới nay.

Cuối cùng, Thẩm Sách đập cửa bỏ đi, còn tôi thấy Tiểu Lễ ngồi thụp bên cầu thang, nước mắt giàn giụa.

“Bố mẹ cãi nhau vì con phải không? Con không cần bố tham gia hội thao của con nữa.”

Không có mong đợi thì sẽ không có thất vọng.

Con trai tôi đã học điều này từ rất sớm.

Mọi chuyện rồi cũng qua.

Thẩm Sách khá bận rộn, bận quen với thầy , huấn luyện viên, giao lưu với phụ huynh học sinh, như thể có thể bù đắp cho những thiếu sót của ta trong quá trình trưởng thành và học tập của Tiểu Lễ. Suốt đến lúc chở hai mẹ con tôi về nhà, ta vẫn rất hào hứng.

“Tiểu Lễ, huấn luyện viên luôn khen con đấy, giỏi lắm con trai. Bố mua cho con một đôi giày bóng đá bản giới hạn để thưởng nhé?”

“Giày của con nhiều lắm rồi.”

“Vậy con muốn gì, con muốn gì bố cũng mua.”

“Con chẳng muốn gì đặc biệt cả.”

“Vậy thế này nhé, cứ nhớ đó, khi nào con nghĩ ra muốn gì thì với bố.”

“Vợ à, sắp tới Tiểu Lễ nghỉ hè rồi, chúng ta cùng đi du lịch nghỉ dưỡng nhé? Châu Âu hoặc New Zealand, em thấy sao?”

Thẩm Sách suốt đường tìm chuyện để , tiếc là tôi chẳng buồn đáp, chỉ qua loa:

“Để tính.”

Trong gương chiếu hậu, thấy tôi nhắm mắt, Thẩm Sách ngoan ngoãn im lặng.

“Con trai, mẹ mệt rồi muốn ngủ, chúng ta đừng ồn.”

Anh ta bàn với tôi chuyện mời thầy và huấn luyện viên của Tiểu Lễ ăn một bữa.

“Chỉ là ăn bữa cơm thôi, không có gì đặc biệt. Anh chỉ muốn tạo mối quan hệ tốt với thầy của con, coi như bù đắp.”

Tôi ra, đối với Tiểu Lễ, Thẩm Sách thật sự thấy áy náy.

“Tiểu Lễ ở trường biểu hiện rất tốt, thầy đều quý. Hôm nay con còn bầu lớp trưởng.”

“Huấn luyện viên bóng đá con có năng khiếu thể thao, bình thường còn kết nghĩa em, Tiểu Lễ gọi huấn luyện viên là đại ca.”

“Con cũng kết với rất nhiều mới…”

“Vậy thì một bữa cơm là không cần thiết.”

“Em có biết vì sao trước đây Tiểu Lễ phải chuyển trường không? Ở trường cũ, con bị bắt nạt vì bị bè chế giễu là không có bố.”

Ánh mắt Thẩm Sách càng thêm day dứt.

“Là sai, sau này sẽ cố gắng một người bố tốt.”

Thôi đi!

Những lời xin lỗi và áy náy muộn màng, mẹ con tôi chẳng cần nữa.

“Mẹ ơi, con muốn tặng phần thưởng hôm nay cho những nhỏ ở vùng núi khó khăn.” Tiểu Lễ ngẩng đầu tôi.

Tôi mỉm xoa đầu con.

Con trai tôi giờ đây đã vui vẻ, hoạt bát, và rất nhân hậu.

Nói cho cùng, trong cuộc hôn nhân thất bại giữa tôi và Thẩm Sách, người chịu thiệt thòi nhất là Tiểu Lễ.

Trẻ con vốn nhạy cảm và mong manh, chuyện giữa người lớn ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới con.

Con từng có lúc tự ti, nhạy cảm, bị bắt nạt ở trường. Cho đến khi tôi chuyển con sang trường mới, cho con tham gia nhiều hoạt ngoại khóa, kết thêm bè, tiếp thiên nhiên, thậm chí đưa con đến sống một thời gian ở vùng núi nghèo.

“Tiểu Lễ, nếu mẹ mẹ và bố con không thể ở bên nhau nữa, con có trách mẹ không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...