Tôi: …
Thế là, một lần nữa, tôi trở thành tâm điểm của toàn trường theo cách kỳ quặc nhất.
Bây giờ, cả trường đều biết: nam thần mới của khoa Luật, Chu Khải Toàn, đang theo đuổi khoa Văn – Kỳ Ân Ân.
Và, cậu ấy vừa từ chối thẳng thừng hoa khôi đàn chị trước mặt mọi người.
Trong căng tin, giữa hàng chục ánh mắt tò mò, Chu Khải Toàn tự tay lấy cho tôi một phần cơm gà xào cay, rồi ngồi xuống đối diện, tôi ăn.
Từ một “trùm trường” ngày nào, cậu ấy giờ đây trở thành “nam thần” của cả trường, lại còn công khai tỏ . Cảnh tượng này khiến tôi không khỏi nghi ngờ: Cậu ta có bị tráo đổi linh hồn không?
Tôi ghé sát lại, thì thầm hỏi: “Cậu không phải đang lấy tôi bia đỡ đạn đấy chứ?”
Chu Khải Toàn im lặng vài giây, rồi thở dài một tiếng gần như không nghe thấy: “Cậu có thể đừng tôi tức giận nữa không?”
Tôi ngồi thẳng lại, thấy cậu ấy có gì đó khác trước… như thể tính khí đã tốt hơn.
Theo tính cách của Chu Khải Toàn, tôi trốn tránh cậu ấy suốt hai năm cấp ba, không thèm chuyện, thậm chí phớt lờ cậu ấy, cậu ấy đáng ra sẽ chẳng bao giờ chủ đến tìm tôi.
Nhưng huống hiện tại… tôi thực sự không hiểu nổi.
Ban đầu tôi đã nghĩ, nếu cậu ấy không chịu để ý đến tôi, tôi sẽ lì như keo dính mà bám lấy.
Ai ngờ, cậu ấy lại công khai tỏ , tôi hoàn toàn không biết phải gì tiếp.
Tôi cúi đầu, dùng thìa chọc chọc vào bát cơm, lẩm bẩm: “Cậu khi nãy… là thật hả?”
“Câu nào cơ?”
Đấy, rõ ràng cậu ta cố ý mà! Biết tôi ngại đỏ mặt, lại còn cố trêu. Tôi nghiến răng: “Không có gì hết!”
“Tôi cứ nghĩ, cả đời này cậu sẽ không thèm chuyện với tôi nữa chứ. Kỳ Ân Ân, nếu tôi không chủ , cậu định con rùa rụt cổ đến bao giờ?”
Những lời thẳng thắn của cậu ấy tôi không ngờ tới.
Chuyện năm đó ồn ào như , tuy cuối cùng tôi không bị xử gì, cả trường đều biết: tôi phải viết bản kiểm điểm vì theo đuổi Chu Khải Toàn.
Thêm vào đó, mẹ tôi khi ấy như phát điên, bắt tôi tránh xa cậu ấy.
Dưới áp lực chồng chất, tôi chẳng còn đường nào khác ngoài giữ khoảng cách với cậu ấy.
“Cậu… không trách tôi sao?”
Tôi chột dạ liếc cậu ấy, lòng bất an.
“Nếu trách, thì chỉ có một điều thôi.”
Chu Khải Toàn dừng lại, rồi tiếp:
“Tại sao lúc đó cậu lại nhận hết trách nhiệm về mình? Cậu không tin tôi sao?”
Mũi tôi cay cay, vội cúi đầu một thìa cơm để che đi cảm .
Tôi cảm thấy vẫn cần giải thích:
“Vốn dĩ không phải lỗi của cậu. Nếu không vì tôi, chúng ta đã chẳng liên quan gì, cậu cũng không bị gắn mác sớm…”
“Là tôi muốn !”
Chu Khải Toàn bỗng dưng ném đũa xuống bàn, ngả người ra sau, ánh mắt nghiêm nghị.
“Cậu nghĩ sao mà chắc chắn rằng không phải tôi cố ? Tôi cố ý để cậu với tôi có liên hệ đấy! Tôi đã để ý cậu từ lâu rồi, Kỳ Ân Ân. Chỉ là cậu không nhận ra thôi!”
Giọng của cậu ấy càng lúc càng lớn, thu hút sự ý của những người xung quanh.
Mặt tôi đỏ bừng, vội đá nhẹ vào chân cậu ấy dưới gầm bàn. “Cậu… cậu nhỏ thôi!”
13
Sau một lúc, tôi cuối cùng cũng lấy lại chút lý trí, hỏi:
“Vậy chuyện cậu lúc nãy ở cửa căng tin… đều là thật?”
“Giả đấy!” Chu Khải Toàn nghiến răng, lườm tôi một cái.
Nhưng tôi lại mím môi . Trong lòng như có thứ gì đó tràn đầy, sắp trào ra ngoài.
“Được rồi, đừng bày mấy trò vô bổ nữa.”
Chu Khải Toàn, dường như hiểu tôi ngại ngùng, bèn lén dưới gầm bàn nắm lấy tay tôi. Ban đầu chỉ là móc ngón tay, rồi sau đó dứt khoát kéo tay tôi lại, vuốt ve liên tục.
Cậu ấy lẩm bẩm: “Tay bằng gì mà mềm thế này…”
Lòng bàn tay cậu ấy có một lớp chai mỏng, nhẹ nhàng ma sát vào tay tôi, khiến tôi ngứa ngáy khó chịu, muốn rút tay về không .
“Đừng… Xung quanh còn có người đó!”
“Nắm tay mà cũng phải lén lút à? Thật sự là thiệt thòi quá.”
Tôi bực mình, nhắm mắt : “Cậu bảo theo đuổi tôi, tôi còn chưa đồng ý đâu!”
Chu Khải Toàn ngẩn người, rồi bật như vừa nghĩ ra gì đó.
Cậu ấy buông tay, đút cả hai tay vào túi áo:
“Được thôi, hồi cấp ba cậu bị oan là theo đuổi tôi. Bây giờ tôi sẽ theo đuổi cậu, để cậu cảm nhận niềm vui nam thần đích thân tán tỉnh.”
Tôi cạn lời, khuôn mặt vừa tự mãn vừa tự luyến của cậu ấy, không thể tức nổi.
Nhưng tôi không ngờ, lần này Chu Khải Toàn lại nghiêm túc thật.
Tối hôm đó, cậu ấy đăng một bài trên tường confession của trường, kèm ảnh thẻ của tôi, công khai tên và mã số sinh viên của mình, tuyên bố: “Không tán đổ tôi, cậu sẽ không tốt nghiệp.”
Tức điên, tôi đuổi theo cậu ấy ba vòng quanh sân trường.
Cuối cùng, dùng chiêu giả vờ kiệt sức, tôi ngồi bệt xuống đất, ép cậu ấy quay lại.
“Cậu cũng chẳng hơn gì, còn là á quân chạy ngắn cơ đấy!”
Thấy cậu ấy tiến lại gần, tôi định lao tới bắt cậu ấy trả giá. Nhưng Chu Khải Toàn đã dang rộng vòng tay, chờ sẵn.
Tôi không kịp phản ứng, liền bị cậu ấy ôm chặt vào lòng.
“Bảo bối,” cậu ấy ghé sát tai tôi, giọng khẽ khàng đầy trêu chọc: “Bao nhiêu năm rồi, sao vẫn không khôn ra nhỉ?”
“Vừa ngốc lại vừa ngoan, ai bảo tôi lại thích cậu đến thế. Hóa ra cảm giác nâng niu trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan là thế này…”
Cậu ấy càng càng sến. Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, vội giơ tay bịt miệng cậu ấy: “Cậu im đi cho tôi nhờ!”
Cậu ấy “ưm ưm” hai tiếng, tôi thả tay ra, ra hiệu bảo cậu lại lần nữa.
Chu Khải Toàn nheo mắt: “Tôi bảo… có cách khác để cậu không cần bịt miệng tôi.”
Tôi lập tức hiểu ý, tim đập loạn, tốc độ tăng vọt lên 180!
Cậu ấy nhân cơ hội bồi thêm: “Đồng ý tôi thì hôn tôi một cái. Không thì tôi đi tìm người khác.”
Tôi hoảng hốt: “Cậu dám!”
“Cậu xem tôi có dám không.”
Vừa tức vừa tủi, tôi nụ gian của cậu ấy, nhắm mắt nhích lại gần, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu ấy.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay lớn của Chu Khải Toàn giữ lấy gáy tôi, biến bị thành chủ .
Tôi cảm thấy mình sắp ngạt thở, khi trái tim gần như quá tải, cậu ấy mới chịu buông tôi ra.
“Thế này là đồng ý rồi đấy nhé, không lật lọng đâu!”
Chu Khải Toàn , sau khi hôn đến mức tôi cảm giác đầu óc quay cuồng, tôi chỉ biết gật đầu mơ màng.
Biết sao , chẳng lẽ lại để một học bá như cậu ấy không tốt nghiệp sao?
Bạn thấy sao?