18
Tôi không thèm quan tâm phản ứng ra sao, nắm chặt ngọc bội, sải bước rời khỏi quán.
Hôm nay là ngày lập đông, gió lạnh ban đêm luồn qua cả xương cốt.
Tôi kéo chặt áo khoác lại, ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc đỗ trước cửa.
Là Khuất Tư Hành. Anh đang đứng dựa vào xe,
Đôi mắt đen sáng rực ấy, tôi chằm chằm như thể muốn xuyên thấu trái tim tôi.
Tôi bỗng chột dạ không hiểu vì sao, bước đến gần , “Anh sao lại ở đây?”
“Đi ngang qua.”
Anh đáp ngắn gọn, rồi bổ sung: “Thấy người trong quán cà phê giống em, nên dừng xe thử.”
Anh khẽ nhếch môi, “Không ngờ… thật sự là em.”
“…”
Tôi khẽ ho một tiếng, chưa kịp giải thích, bỗng dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào tay tôi.
Sau đó mở cửa xe, “Lên xe đi.”
“Ừ.”
Tôi chui vào xe, hơi ấm từ máy sưởi phả ra khiến người tôi ấm hẳn lại.
Nhưng Khuất Tư Hành vẫn chưa vào ngay.
Anh về phía quán cà phê, ánh mắt chạm đúng với Phó Hoài Nam đang ngồi bên trong.
Tôi bỗng chốc rối trí, kéo tay lại, “Lạnh lắm, lên xe đi.”
Ngón tay hơi khựng lại, như thể căng thẳng đến mức không dám cử .
Cuối cùng, không tiếp tục đối đầu với Phó Hoài Nam nữa, cúi người bước vào xe.
Trẻ con thật.Tôi còn chưa kịp gì thì đã lạnh lùng buông một câu, “Con mắt người của em… kém thật đấy.”
“…”
Mở miệng ra đã đâm trúng tim người ta rồi.
Nhưng trớ trêu thay, lại không hề sai.
Tôi phản bác lại: “Nếu là người cũ đủ tốt, thì có đến mức phải liên hôn với tôi không?”
“Tôi chưa từng có người cũ.”
“Hả?”
Tôi hoàn toàn sững người.
Tôi nhớ mẹ tôi từng , bằng tuổi tôi.
Sắp ba mươi rồi, chưa từng ai á?
Nói ra ai mà tin chứ.
Tôi lầm bầm, “Đừng xạo nữa, trừ khi đi tu, chứ ai mà ba mươi năm chưa thích ai lần nào.”
Anh bình thản, “Tôi từng thích một người.”
Tôi , “Vậy thì chúng ta như nhau thôi.”
Anh nắm bắt từ khóa, “Em còn thích ta sao?”
“Không.”
Tôi phủ nhận, “Chỉ là tôi từng có người cũ, còn thì từng thích ai đó, tạm xem là công bằng thôi?”
“Không công bằng.”
“Tại sao?”
Tôi vừa hỏi xong, mới nhận ra tay mình vẫn đang nắm lấy tay , theo phản xạ định rút về thì lại nắm chặt hơn.
Anh thấp giọng, “Nói chung là không công bằng.”
“Anh gì cơ?”
Xe đang bật nhạc, tôi không nghe rõ.
Ngón cái của Khuất Tư Hành khẽ vuốt lên mu bàn tay tôi, “Giang Tri Ý, em thực sự buông bỏ rồi sao?”
Nghe , tôi sững người.
Rất nhanh, tôi hiểu ra — đang đến Phó Hoài Nam.
Tôi bình thản , “Em buông bỏ rồi. Nhưng… có để tâm không?”
Nhân cơ hội này, tôi quyết định thật lòng mình.
“Khuất Tư Hành, em đã ấy sáu năm. Nếu không phải vì ta đụng đến ranh giới cuối cùng của em, thì rất có thể tụi em đã kết hôn.”
Tôi khẽ mím môi, “Nếu cảm thấy khó chấp nhận, hôn lễ của chúng ta có thể dời lại, hoặc là…”
“Giang Tri Ý,”
Khuất Tư Hành đột nhiên lạnh mặt ngắt lời tôi, như thể nhận ra mình hơi nghiêm trọng quá, dịu giọng lại, “Hôn nhân đối với không phải trò .”
“Quyết định cưới em là sau khi đã suy nghĩ rất kỹ. Không dễ gì thay đổi.”
“Sáu năm chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời em. Em mới ba mươi tuổi, Giang Tri Ý, có thể cùng em đi qua tất cả những khoảng thời gian sáu năm tiếp theo.”
“Vì , không rảnh để bận tâm đến một người đã bị đào thải.”
Từng chữ từng câu, đánh thẳng vào tim tôi.
Một suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi: — Kết hôn mà gặp người như thế này, thật sự rất đáng.
Dù sao thì, trong giới này có quá nhiều cặp vợ chồng chỉ là trên danh nghĩa.
Kính trọng nhau đã là tốt rồi, còn không thì mạnh ai nấy chơi. Mà còn chơi rất lố.
Khuất Tư Hành vẫn nắm chặt tay tôi, giọng ấm áp vang lên, “Em yên tâm rồi chứ?”
Tôi hơi bất ngờ, vì thật sự đã lo sẽ để tâm.
Lại càng sợ để tâm không ra.
Việc ra những lời này, thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tôi khẽ gật đầu, “Ừm, yên tâm rồi.”
Khuất Tư Hành đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Anh nghe công ty em lập cùng ta, sắp niêm yết à?”
“Đúng .”
Vì đã nhắc đến, tôi cũng biết muốn hỏi gì.
Tôi nghiêm túc đáp: “Khuất Tư Hành, đó là việc công. Và nó không liên quan gì đến nhà họ Khuất hay nhà họ Giang cả.”
“Em tuy còn cổ phần, không cần thiên vị. Dù là Giang gia hay , cũng chẳng thiếu chút tiền đó của em.”
“Chuyện tài trợ, cứ theo nguyên tắc công việc là .”
Ánh mắt lóe lên vẻ thú vị, “Vậy nếu công tư lẫn lộn, lấy công trả thù riêng thì sao?”
Bạn thấy sao?