Hóa Ra Anh Là [...] – Chương 22

22

Sáng sớm hôm nay, tài xế đã đến đón họ về nhà ăn sáng.

Mọi người ăn xong là bắt tay vào trang trí phòng tân hôn.

Không khí náo nhiệt vô cùng.

Trần Lâm vừa thổi bóng bay, vừa tôi đầy mãn nguyện: “Thấy cậu vui vẻ như , tớ cũng yên tâm rồi.”

“Tớ thì có gì mà không vui?”

Tôi nhẹ.

Khuất Tư Hành là một người rất tốt.

Sống cùng ấy, chắc chắn sẽ ổn thôi.

nhà họ Khuất cũng đối xử với tôi rất tử tế.

Sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu khó xử như người ta vẫn lo.

Có thể dự đoán , cuộc sống sau hôn nhân của tôi sẽ khá thoải mái.

Chỉ là…

Có lẽ cần thêm thời gian để vun đắp cảm.

Nhưng chuyện đó, không thể vội .

Khi tôi đang trò chuyện với Trần Lâm, mẹ tôi dẫn một người cấp ba của tôi bước vào.

Tôi vô cùng bất ngờ: “Thư Hòa! Tớ còn tưởng cậu mai mới đến cơ!”

“Sao thế, không hoan nghênh tớ à?”

Lương Thư Hòa tươi bước đến: “Dĩ nhiên phải đến hôm nay rồi, để cậu trước khi về nhà chồng một cái, chụp bức ảnh kỷ niệm.”

Hồi cấp ba, tôi và ấy là thân nhất.

Dù sau này tôi chuyển đến Cảnh Thành nhiều năm, vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.

Tôi cảm khái: “Thấy cậu đến, tớ mới thật sự cảm nhận mình cũng không còn trẻ nữa rồi.”

Từ thời cấp ba đến giờ, đã hơn mười năm rồi.

Lương Thư Hòa : “Già thì cũng có cái lợi của già, chứ mới mười mấy tuổi đầu, cậu cưới là cưới à?”

“… Ngụy biện!”

Tôi lườm ấy một cái.

Cô ấy ngồi xuống cạnh tôi, lơ đãng : “Nhưng tớ thật sự không ngờ, Khuất Tư Hành lại có thể nên duyên với cậu đó.”

Nghe , tôi lập tức hỏi: “Ý cậu là sao?”

“Khuất Tư Hành thích cậu bao nhiêu năm rồi, đừng là cậu không biết nhé!”

“???”

Tôi ngơ ngác toàn tập.

Nếu không có vụ liên hôn lần này, tôi gần như chẳng có chút ấn tượng nào về Khuất Tư Hành cả.

Lương Thư Hòa ngạc nhiên: “Cậu thật sự không biết à? Khuất Tư Hành này… đúng là giỏi nhẫn nhịn ghê.”

Tôi gặng hỏi thêm.

Cô ấy nhận ra tôi hoàn toàn không biết gì, ban đầu còn chần chừ không biết có nên “bán đứng” Khuất Tư Hành hay không.

Cuối cùng không kìm .

Vẫn kể cho tôi hết mọi chuyện.

“Tớ và Khuất Tư Hành là cùng lớp đại học, không biết sao ta biết tớ học cấp ba cùng cậu.”

“Nên thỉnh thoảng lại hỏi thăm hình của cậu.”

“Nhưng sau khi biết cậu có trai rồi, ta liền im lặng hẳn.”

“Mãi đến buổi họp lớp gần đây, ta lại hỏi tớ một câu, gần đây cậu sao rồi, có phải sắp kết hôn không…”

“Tớ, tớ…”

Tim tôi đập loạn cả lên, truy hỏi: “Cậu trả lời sao?”

“Ây da…”

Lương Thư Hòa bộ dạng ăn năn: “Hôm đó tớ uống hai ly rượu, lỡ miệng kể với ta vụ cậu gọi điện than phiền về Phó Hoài Nam và thanh mai trúc mã kia.”

“Tớ… tớ , chắc chẳng cưới nổi đâu, Tri Ý bị mù mới chọn phải tên cặn bã ấy.”

Tôi nắm lấy trọng điểm: “Họp lớp của cậu là khi nào?”

“Chắc là đầu tháng này, hình như là ngày 6.”

“……”

Ông nội đề xuất tôi và nhà họ Khuất kết thông gia… Là vào ngày 8.

Thời điểm cách nhau chỉ hai ngày, trùng hợp đến đáng ngờ.

Thấy tôi thất thần, Lương Thư Hòa khẽ lay tay tôi, “Sao ? Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?”

“Thư Hòa, ý cậu là…” Tôi khó tin hỏi, “Khuất Tư Hành thích tớ từ lâu rồi, nên mới tìm cậu để hỏi thăm tin tức về tớ?”

“Chứ không lẽ ta điên chắc?”

“……”

Cả ngày hôm đó, tim tôi cứ đập thình thịch không yên.

Tôi lại nhớ đến mấy hôm trước trên xe, Khuất Tư Hành thẳng thắn thừa nhận… Anh ấy đã từng có người mình thích.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên rất nhiều cảm lẫn lộn: Ngạc nhiên, bối rối, hoang mang, không chắc chắn… Lại có chút… may mắn.

May mắn vì chồng tương lai của tôi, Là người thật lòng tôi sâu đậm đến .

Mãi đến nửa đêm, tôi vẫn nằm trằn trọc không ngủ .

Bất ngờ, điện thoại hiện lên một tin nhắn.

Khuất Tư Hành: 【Vẫn chưa ngủ à?】

Tôi bật dậy, gõ tin nhắn lia lịa: 【Sao biết?】

【Nửa đêm mà, bước chân trên WeChat của em cứ vài phút lại tăng. Không nghịch điện thoại thì là gì?】

【…Khuất Tư Hành】

Tôi sợ mình và Thư Hòa hiểu lầm gì đó, nên khéo léo hỏi:

【Trước đây, rốt cuộc là chúng ta quen nhau như thế nào?】

Hai nhà Khuất – Giang vốn là chỗ quen biết lâu đời.

Nhưng mấy ngày nay tôi đã hỏi mẹ rồi, Tình cảm thân thiết chỉ là chuyện từ thời cụ cố.

Sau này thì nhạt dần. Ngày lễ Tết cũng chỉ cử người đại diện đi chúc tết lẫn nhau thôi.

Tôi và Khuất Tư Hành, chắc chắn là chưa từng gặp mặt.

Khung chat hiện lên “Đối phương đang nhập”… Nhưng mãi vẫn không có tin nhắn mới gửi tới.

Một lúc sau, dòng chữ đó cũng biến mất. Chỉ còn lại mỗi cái tên “Khuất Tư Hành”.

Ngủ rồi sao?

Tôi vừa định đặt điện thoại xuống, Thì gọi thoại đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...