Hóa Ra Anh Là [...] – Chương 23

23

Tim tôi run lên một nhịp. Vừa nhấc máy chưa kịp gì, Giọng trầm thấp lạnh nhạt của vang lên: “Giang Tri Ý, em đừng gì cả.”

Đầu dây bên kia lại im lặng khá lâu.

Lâu đến mức nếu không nghe thấy tiếng thở đều đều của , Tôi còn tưởng đã ngủ quên mất rồi.

Chắc vì đang trò chuyện cùng , Tâm trạng tôi dần bình ổn lại.

Cuối cùng cũng bắt đầu thấy buồn ngủ.

Vừa định đặt gối nằm xuống, Thì khẽ : “Học kỳ đầu lớp 8, ở cổng trường, em từng đưa một xiên kẹo hồ lô.”

Tôi lập tức tỉnh cả ngủ, cố gắng lục lại những ký ức mơ hồ thời cấp 2.

Thật sự là không nhớ rõ lắm.

“Lúc đó, và ông nội cãi nhau, Ông bỏ mặc ngoài cổng trường.”

Anh khẽ : “Em đi ngang qua, tưởng đang buồn lắm, Nên luyến tiếc đưa xiên kẹo hồ lô trong tay cho . Giờ nhớ ra chưa?”

“!!!”

Vậy là tôi nhớ ra thật rồi!

Hình ảnh ngày đó ùa về như thước phim tua chậm.

Tôi vừa buồn vừa bất lực: “Ai mà luyến tiếc chứ, chỉ là cây kẹo thôi mà, Anh cứ như em keo kiệt lắm không bằng.”

“Không, em đâu có keo kiệt, em hào phóng nhất luôn ấy.” Anh dỗ ngọt nhẹ nhàng.

Giọng vang lên đầy ấm áp, mang theo một chút mập mờ.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh vẫn giữ chừng mực, từ tốn : “Muộn rồi, ngủ sớm đi nhé.”

“Giang Tri Ý, ngày mai, sẽ đến đón em.”

“Vâng, mai gặp.”

Tôi nắm chặt điện thoại, thấy đang chờ tôi tắt máy trước, bất giác bật .

Khuất Tư Hành thở dài bất lực: “Em còn chưa muốn ngủ sao?”

“Ngủ, em ngủ đây.”

Tôi nằm xuống lại, quấn chăn thật kỹ, Ấp ủ rất lâu, Cuối cùng mới thật lòng : “Khuất Tư Hành, em nghe thích em.”

“Cảm ơn , đã thích em suốt bao nhiêu năm nay.”

HẾT

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...