3
Anh vẫn kiên quyết mua, tự tay đeo lên cho tôi, rồi ôm tôi vào lòng, rất chân thành:
“Tri Ý, tất cả những gì em thích, đều phải đích thân tặng cho em.”
Chiếc đồng hồ nam đó, trừ khi đi tắm hoặc ngủ, chưa từng rời tay.
Trợ lý trước của chỉ vì sơ ý ướt chiếc đồng hồ này, đã bị đuổi việc.
Ai cũng biết, Phó Hoài Nam tôi.
Giờ nghĩ lại, thật nực .
Không ai biết, ánh mắt sâu đậm dành cho tôi, trong lòng lại đang nghĩ về người khác.
Tôi thở ra một hơi dài, tháo chiếc đồng hồ trên tay.
Tùy tiện chụp vài tấm ảnh, đăng bán trên app nhượng lại đồ cũ.
Phó Hoài Nam lại một đêm không về.
Hôm sau, tôi ngủ thẳng đến trưa mới dậy đi thủ tục nghỉ việc.
Hai năm nay, sau khi công ty đã vào guồng ổn định, tôi chỉ phụ trách mảng thiết kế.
Không ngờ, trên đường từ phòng thiết kế sang phòng nhân sự, tôi lại nhiều người chúc mừng.
Tôi còn đang ngơ ngác.
Chị Trần Linh – người phụ trách nhân sự – kéo tôi vào phòng việc: “Nói thật đi, em với Phó Hoài Nam sắp có tin vui rồi phải không?”
“Gì cơ?”
Tôi đơ ra.
Chị ấy là người lâu năm, nên cũng không giữ kẽ gì với tôi: “Không phải chứ? Đến nước này rồi còn định giấu chị à? Anh nhà em bày biện hoành tráng thế kia, ai mà chẳng biết ấy sắp cầu hôn em!”
Tôi nhíu mày: “…Chị gì ? Sao lại ra thế?”
Cô ấy đưa tay che miệng: “Chị thật sự không biết à? Không chừng là Phó Hoài Nam đang muốn tạo bất ngờ cho chị đó…”
“Tốt nhất rõ ràng.”
“Thì là…”
Cô ấy ngập ngừng một lúc, cuối cùng quyết định đứng về phía tôi, nhỏ như mật báo:
“Nãy có người thấy dưới lầu có tiệm hoa giao cho Phó Hoài Nam một cốp xe đầy hoa, toàn là hoa hồng phấn luôn đó!”
“Hôm nay đâu phải sinh nhật chị, cũng chẳng phải kỷ niệm gì.”
“Nếu không phải cầu hôn, thì còn là gì nữa?”
Hoa hồng phấn.
Tôi vẫn nhớ hôm Hứa Du Ninh đến Cảnh Thành hai tháng trước, Phó Hoài Nam ra sân bay đón ta, cũng mua hoa hồng phấn.
Ngón tay lặng lẽ lướt qua lòng bàn tay.
Tôi mím môi, không gì.
Trần Linh liếc xuống tay tôi. “Cái gì ?”
“Tôi đến thủ tục nghỉ việc.”
“Quả nhiên!”
Cô ấy như bừng tỉnh. “Hóa ra là vì cầu hôn đúng không? Chị định lui về sau người phụ nữ của gia đình rồi hả?”
“Được rồi, đưa đây tôi ký cho.”
“Ừ.”
Tôi không giải thích gì, đưa hồ sơ cho ấy.
Vừa ký, ấy vừa than phiền: “Phó Hoài Nam cũng thật là, không báo trước cho tôi một tiếng.”
“Gấp gáp thế này, tôi biết đi đâu tìm người thay thế chị – một trưởng phòng thiết kế như chị chứ!”
“Chị mang sang cho Phó Hoài Nam ký nữa là xong.”
Ký xong, ấy đưa lại hồ sơ cho tôi, chân thành : “Tri Ý, tôi không biết việc chị chọn quay về với gia đình là đúng hay sai.”
“Nhưng với tư cách bè nhiều năm, tôi chúc chị hạnh phúc!”
“Hy vọng… Phó Hoài Nam sẽ không để chị thất vọng.”
“Cảm ơn, tôi nhất định sẽ hạnh phúc.”
Chỉ là — hạnh phúc ấy không liên quan gì đến Phó Hoài Nam.
Trước khi bước vào văn phòng Phó Hoài Nam, tôi hơi ngập ngừng trong một thoáng.
Không phải do lưỡng lự.
Mà là chưa nghĩ ra cách nào để khiến ta ký giấy dứt khoát, gọn gàng nhất.
Sau khi công ty hoàn thiện quy chuẩn nhân sự, ngay cả tôi cũng phải ký lại hợp đồng lao .
Hơn nữa, vị trí trưởng phòng thiết kế là một vị trí khá nhạy cảm.
Gia đình tôi lại có chút liên hệ trong ngành.
Nếu giấy tờ nghỉ việc không xử lý cho ổn, khi về Kinh thị rất dễ phát sinh rắc rối.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Chưa kịp câu nào, đã thấy Hứa Du Ninh đang ngồi đối diện Phó Hoài Nam.
Tôi vừa định thắc mắc vì sao bàn việc ngoài hành lang trống không — thì ra là ta dọn hẳn vào đây rồi.
Hứa Du Ninh thấy tôi trước, thân mật vỗ nhẹ đầu Phó Hoài Nam, giọng điệu nũng nịu:
“Phó Hoài Nam~!”
Giọng dịu dàng: “Được rồi, đừng nghịch nữa, để xử lý xong tài liệu này đã.”
“Em có nghịch gì đâu…”
Hứa Du Ninh liếc tôi một cái đầy khiêu khích, rồi ra vẻ ngoan ngoãn nhắc nhở: “Là chị Tri Ý đến đó.”
Phó Hoài Nam giật mình ngả người ra sau, lập tức kéo giãn khoảng cách với ta.
Hoảng loạn ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải tôi.
Tôi mặc kệ cảm giác nghẹn ngào nơi lồng ngực, bình tĩnh mở lời:
“Phó Hoài Nam, có tài liệu cần ký.”
Tôi đưa cả tập hồ sơ cho .
Thấy tôi không đả gì đến hành vi thân mật giữa và Hứa Du Ninh, thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu: “Được.”
“Hoài Nam, cứ việc nhé, em ra ngoài trước.”
Hứa Du Ninh chủ rời đi.
Phó Hoài Nam vừa mở tài liệu ra, tôi cũng vừa định lý do mà mình đã chuẩn bị sẵn…
Thì Hứa Du Ninh bỗng hét lên đau đớn:
“A– đau quá!”
“Du Ninh!”
Bạn thấy sao?