9
Nhưng còn chưa kịp đổ chuông, màn hình điện thoại đã hiện lên một dòng thông báo rõ ràng:
【Đối phương chưa thêm , không thể thực hiện cuộc gọi thoại】
Tim đập lỡ một nhịp.
Một cảm giác bồn chồn, hoảng loạn, bắt đầu lan ra trong lòng.
Anh cảm thấy như sắp đánh mất điều gì đó rất quan trọng với mình.
Chưa kịp nghĩ nhiều, vội vã — gần như hoảng loạn — lao ra ngoài.
“Hoài Nam!”
Anh vừa chạy đến cửa, đã bị giọng yếu ớt của Hứa Du Ninh giữ lại.
Quay đầu lại, thấy với gương mặt tái nhợt đang : “Anh định đi đâu , đến cả cũng không cần em nữa sao?”
Anh và Hứa Du Ninh là thanh mai trúc mã thật sự.
Từ nhỏ đã sống đối diện nhau.
Tiểu học còn nắm tay nhau đi học.
Nhưng cha ruột của Hứa Du Ninh mất từ sớm.
Cha dượng thì cờ bạc, rượu chè, gú, chẳng thiếu thói hư tật xấu nào — một gã đàn ông tồi tệ tận cùng.
Hồi cấp hai, Hứa Du Ninh suýt bị hắn xâm .
Cũng may lúc đó Phó Hoài Nam ở gần, nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của , đạp cửa xông vào cứu.
Từ lúc ấy, Hứa Du Ninh dựa dẫm vào hơn bao giờ hết.
Giống như lúc này.
Phó Hoài Nam mềm lòng, cảm giác vội vã ban nãy cũng dần dần tan biến.
Anh mỉm :
“Sao có thể không quan tâm em? Em dậy gì, không ngủ thêm chút nữa à?”
“Không có bên cạnh, em ngủ không yên.”
Hứa Du Ninh mím môi, dè dặt : “Anh trông mệt mỏi quá, có chuyện gì à? Có phải… chị Tri Ý vì chăm sóc em mà buồn không?”
“Không có đâu.”
“Em nghe thấy hai người cãi nhau qua điện thoại tối qua…” “Hoài Nam, đừng để em ảnh hưởng đến cảm của hai người.”
Hứa Du Ninh cúi đầu: “Hay là… cứ đi đi, em tự lo . Vài hôm nữa, em thấy ổn hơn sẽ đến công ty nộp đơn nghỉ việc.”
Cô từ nhỏ đã như thế.
Tỉ mỉ, hiểu chuyện.
Phó Hoài Nam lại dâng lên một trận bực bội — không phải với , mà là với Giang Tri Ý.
Phụ nữ nuông chiều từ bé, có lẽ chính là kiểu người hay ghen, chẳng biết thông cảm.
Anh xoa đầu Hứa Du Ninh, dịu dàng : “Em nghĩ linh tinh gì thế? Cô ấy có giận dỗi thì mặc kệ đi, em đừng lo. Dù ấy có hơi nóng tính, chẳng phải người xấu. Để dỗ là rồi.”
“Hoài Nam…”
Hứa Du Ninh ngước mắt , do dự: “Chị Tri Ý hay giận dỗi với như sao?”
“Cũng không hẳn.”
Phó Hoài Nam thật: “Lần này chia tay, chắc là do dạo này không chăm sóc tốt cho ấy.”
Hứa Du Ninh thở dài đầy bất lực: “Em biết ra thì không phải, không nên chiều ấy như .”
“Yêu đương là chuyện cần cả hai thấu hiểu lẫn nhau.”
“Anh đã bận bịu công việc thế rồi, ấy dù không giúp gì thì cũng không nên thêm rắc rối vào lúc nhạy cảm này.”
“Nếu biết trước…”
Hai má Hứa Du Ninh ửng hồng: “Hồi đó khi tỏ , em nên đồng ý luôn mới phải.” “Nếu là trai em, em nhất định sẽ là ngoan ngoãn, chu đáo nhất trên đời!”
Nghe , Phó Hoài Nam thoáng ngẩn người.
Trong hơn hai tháng Hứa Du Ninh đến Cảnh Thành, cũng từng nghĩ như .
Từng lơ lửng với suy nghĩ đó.
Nhưng biết.
Tất cả những điều đó… chỉ là những suy nghĩ mờ ám mà không dám công khai.
Anh có thể lơ là trong chuyện cảm.
Nhưng hay vợ của , chỉ có thể là Giang Tri Ý.
Giang Tri Ý không thể rời xa .
Còn … cũng không thể rời xa ấy.
Dù là vì cảm cá nhân, hay vì công việc.
Các đối tác hợp tác lâu dài và ổn định của công ty hiện tại, đều là nhờ Giang Tri Ý liều mạng xây dựng từ những ngày đầu khởi nghiệp, uống rượu trên bàn tiệc mà có.
Bọn họ chỉ công nhận ấy.
Dù ấy đã nghỉ việc, chỉ cần vẫn còn là “bà chủ”, mối quan hệ hợp tác vẫn có thể duy trì.
Hứa Du Ninh thấy không phản ứng gì, khẽ nghiến răng, nhẹ giọng hỏi: “Hoài Nam? Anh đang nghĩ gì thế?”
“Không, không có gì.”
Phó Hoài Nam giật mình kéo lại suy nghĩ: “Chỉ đang nghĩ lát nữa nên dỗ Tri Ý thế nào thôi.”
Hứa Du Ninh siết chặt tay, gần như bấu rách cả lòng bàn tay!
Nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng: “Cái đó thì tùy thôi, em thấy trên mạng , đương cũng là một trò chơi cân não.”
“Nếu muốn sau này lúc nào cũng bị ấy lấn át, việc gì cũng bị quản, thì cứ quay về người đàn ông ngoan ngoãn của ấy đi.”
“Còn nếu muốn sau này mọi việc trong nhà đều do quyết định, thì lần này nên cho ấy ‘leo cây’ một chút.”
“Nói gì thì , sắp trở thành ông chủ công ty niêm yết rồi, để người ta biết sợ vợ, chắc chắn sẽ bị cho thối mũi.”
“Nếu chị Tri Ý đến chút thể diện cũng không muốn cho , thì…”
Cô hơi chùn giọng lại.
Bạn thấy sao?