Hóa Ra Ly Hôn [...] – Chương 1

Tối hôm đó, khi quyết tâm ly hôn với Lục Tự Nam, thực sự cũng bình thường đến lạ.

 

Không có chuyện gì xảy ra.

 

Không có cãi vã dữ dội, cũng chẳng có lời nguyền rủa đầy uất ức.

 

Chỉ đơn giản là, một giây trước ta bỏ lại tôi một mình trong rạp chiếu phim, giây tiếp theo đã xuất hiện trong nhóm cựu học sinh:

 

[Nghe đàn chị khóa trên Ôn Kiều đã về nước rồi?]

 

[Tiêu rồi, lần này lại câu hồn bao nhiêu nam bỏ vợ bỏ con đây?]

 

[Yên tâm đi, không đến lượt họ đâu, học trưởng Lục đã đi đón rồi.]

 

[Kèm ảnh.]

 

Trong bức ảnh, chồng tôi khoác một chiếc áo dạ đen dài ngang gối, tay cầm bó hoa dành dành.

 

Anh ta ôm lấy người con từng là "bạch nguyệt quang" tuổi trẻ của mình thật chặt.

 

Nhìn kỹ, khóe mắt còn lấp lánh một giọt nước mắt rơi xuống.

 

1

 

Ngày Ôn Kiều trở về nước, mãi đến mười hai giờ đêm Lục Tự Nam mới về đến nhà.

 

Anh ta sử dụng lý do mà bất cứ người đàn ông ngoại nào cũng hay dùng, bỏ lại tôi ngay trước khi bộ phim bắt đầu.

 

Nhưng tôi không hề ngu ngơ không biết gì.

 

Bởi suốt bốn tiếng đồng hồ, họ đang gì, ở đâu, tôi đều nhận ảnh chụp từ một số điện thoại lạ gửi đến.

 

Có thể tôi đã rõ mồn một.

 

Thế nên, khi Lục Tự Nam lần đầu dùng vẻ mệt mỏi, dịu giọng giải thích với tôi, tôi chỉ vỗ nhẹ lên tay ta.

 

Rồi : “Không sao.”

 

Rõ ràng ta có chút không thoải mái.

 

Anh ta nghĩ tôi sẽ giống trước đây, mình mẩy, nũng, bắt ta phải dành thêm một ngày để bù đắp cho tôi.

 

Thậm chí, ta còn chuẩn bị sẵn những lời trách móc rằng tôi nên biết điều, cuối cùng lại không có cơ hội để ra.

 

Tôi hít sâu một hơi, cố nén cơn đau buốt lan ra từ tim mình.

 

Sau đó với Lục Tự Nam: “Anh vào vệ sinh cho tỉnh táo lại đi, em có chuyện muốn .”

 

Ánh đèn vàng ấm áp trong nhà vệ sinh bật sáng.

 

Không lâu sau, từ bên trong vang lên âm thanh đồ vật rơi xuống.

 

Lục Tự Nam cầm điện thoại đi đến trước mặt tôi, vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh, tự chủ như mọi khi.

 

“Em giận vì chuyện này sao?”

 

Anh ta giơ điện thoại lên, đưa sát bức ảnh trong nhóm cựu học sinh đến trước mặt tôi.

 

“Anh không thật với em là vì muốn tránh một cuộc cãi vã vô nghĩa. Mỗi lần em gặp Ôn Kiều, em đều trở nên mất lý trí, loạn lên, giống như bây giờ.”

 

Lần này, hiếm hoi thay, tôi không hề tức giận.

 

Ngược lại, tôi vỗ vỗ vào ghế sofa, ý bảo Lục Tự Nam ngồi xuống.

 

Sau đó lấy ra một tập tài liệu từ dưới bàn trà, đặt trước mặt ta.

 

“Yên tâm, từ giờ em sẽ không trở thành kiểu người mà ghét nữa.”

 

“Chúng ta ly hôn đi, Lục Tự Nam.”

 

2

 

Ngày tôi muốn ly hôn, Đường Kỳ, người thân nhất thời đại học, ngồi đối diện tôi và hỏi với vẻ không tin tưởng:

 

“Cậu muốn ly hôn thật à? Nói chơi hay ? Mình không tin!”

 

Tôi không trách ấy vì thái độ đó.

 

Dù sao thì, những gì tôi từng điên cuồng theo đuổi, mê đắm Lục Tự Nam, ấy đều tận mắt chứng kiến.

 

Thậm chí, khi tôi và Lục Tự Nam cãi nhau kịch liệt vì Ôn Kiều, trong lúc say khướt ở quán bar, tôi còn phải nhắc nhở ấy trước:

 

“Đừng quên gọi điện cho Lục Tự Nam bảo ấy đến đón mình nhé.”

 

Thế nên, khi ấy lại hỏi tôi lần nữa, tôi dứt khoát trả lời:

 

“Là thật. Sẽ buồn, mình tuyệt đối không hối hận.”

 

Cô ấy rất tinh ý, lập tức chìa ra liên lạc của một người chuyên chạy dịch vụ đặc biệt.

 

“Nghe bây giờ ly hôn phải đặt lịch. Đây là người chạy dịch vụ giỏi nhất trong vòng bè mình, vừa mở thêm dịch vụ lấy số hẹn ly hôn.”

 

Tôi chân thành cảm ơn ấy.

 

Đường Kỳ hỏi tiếp tôi định gì sau đó.

 

Thật lòng mà , tôi cũng không biết.

 

Như ấy , bây giờ ly hôn rất khó, nhất là khi một trong hai không chịu hợp tác.

 

Lục Tự Nam ta không có ý định ly hôn.

 

Đêm tôi đề nghị chuyện đó, ta chỉ thu dọn hành lý đơn giản rồi đến công ty.

 

Trước khi đi, ta vẫn cố chấp cho rằng tôi lại vì Ôn Kiều mà bày trò kiếm chuyện.

 

Anh ta thở dài bất lực.

 

“Hướng Vãn Tinh, tuỳ tiện đưa ly hôn ra lời đe dọa chỉ vì một chuyện nhỏ, thật sự là hành vô trách nhiệm và trẻ con.”

 

“Em đã là người trưởng thành rồi, đừng chơi mấy trò đó nữa.”

 

Buồn thật.

 

Trong mối quan hệ hôn nhân, đáng lẽ hai người phải cùng chăm sóc và bao dung lẫn nhau, thì ta lại cầu tôi phải độc lập, kiên cường như một người xa lạ.

 

Còn bản thân ta, mỗi tháng đều bay đường dài, lo lắng cho Ôn Kiều, người lớn hơn tôi ba tuổi không tự chăm sóc mình ở nước ngoài.

 

Nếu không phải tôi cờ phát hiện, ta định giấu tôi chuyện này cả đời.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...