Hóa Ra Ly Hôn [...] – Chương 4

Giọng bà the thé, đầy sức xuyên thấu, chỉ cần qua điện thoại cũng khiến đầu tôi nhức bưng.

 

Bình thường tôi đã không nhịn, hôm nay càng không. Tôi hít sâu, tập trung sức lực hét vào điện thoại: “Bà già kia! Tôi đã nể mặt bà lắm rồi đấy!”

 

Sau đó lập tức cúp máy và chặn số, nhanh gọn không chút do dự.

 

Thật ra, mẹ của Lục Tự Nam không thích tôi lắm.

 

Bà chỉ đơn giản là không còn lựa chọn nào khác. Dù sao, trong số những người con trai bà chọn, ngoài Ôn Kiều ra thì chỉ còn lại tôi.

 

Lần đầu tiên tôi và Lục Tự Nam cãi nhau cũng là vì bà ta.

 

Khi đó, chúng tôi vừa mới cưới, bà thường xuyên bất ngờ xuất hiện, bất kể thời gian hay hoàn cảnh, xông thẳng vào phòng ngủ của chúng tôi.

 

Bà không ngừng soi mói, còn tôi vì Lục Tự Nam mà cố gắng nhẫn nhịn.

 

Mãi đến khi bà ta chậm rãi ra câu: “Bạn trước của Tự Nam, tôi thấy hài lòng hơn.”

 

Đó là lần đầu tiên bà ta chứng kiến cách tôi xử lý mọi việc.

 

Tôi nổi điên, gào thét, đá, đuổi bà ta ra khỏi nhà của mình.

 

Từ đó về sau, ở bất kỳ sự kiện nào liên quan đến Lục gia mà có bà ta, tôi đều không tham dự, mặc kệ bà ta bị người khác nhạo.

 

Tối hôm đó, tâm trạng tôi chán nản, nằm trong chăn vùi đầu ngủ.

 

Lục Tự Nam từ công ty về, bước vào phòng ngủ, tôi thật lâu rồi mới lên tiếng: “Hướng Vãn Tinh, em nổi giận với mẹ rồi à?”

 

Tôi không gì.

 

Lục Tự Nam bực mình, kéo tôi từ trong chăn ra, nửa đe dọa nửa thuyết phục: “Hướng Vãn Tinh, đó là mẹ của .”

 

Tôi cầm lấy mọi thứ trong tầm tay ném về phía .

 

“Thì? Là mẹ thì sao? Em nhất định phải nhịn à? Dù cho bà ấy cố nhắc đến Ôn Kiều trước mặt em?”

 

Sau đó, tôi suy nghĩ lại, chẳng qua chỉ là muốn tôi xin lỗi chứ gì?

 

Vậy thì đi xin lỗi thôi.

 

Nửa đêm, tôi mặc đồ ngủ, tóc tai rối bù, lái xe phóng thẳng đến nhà cũ của Lục gia.

 

Trong tay tôi còn cầm một con dao gọt hoa quả.

 

Tôi túm lấy gáy bà ta, lao nhanh đến sân bay.

 

Vừa đổi số, vừa đạp ga, tôi vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh với bà ta:

 

“Hối hận rồi đúng không? Giờ tôi đưa bà ra sân bay, mua vé máy bay, bà đi đón người đó về đi, không?”

 

Mẹ ấy bám chặt lấy tay nắm trần xe, co rúm trên ghế phụ, run rẩy không ngừng.

 

Bà ta với tôi: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi.”

 

Chỉ trong chốc lát, bà ta đã bị tôi tiễn vào sảnh chờ sân bay.

 

Sau lần đó, tiếng tăm của tôi trong Lục gia đã trở nên tệ .

 

Tôi bị cho là nhỏ nhen, thù dai và không biết tha thứ.

 

Tôi không cho phép bất kỳ ai đạp lên tôi để tận hưởng sự vui vẻ.

 

6

 

Cuộc gọi của Lục Tự Nam đến muộn hơn mẹ ta một chút.

 

Chỉ cần nghe giọng, tôi cũng cảm nhận sự mệt mỏi trong ta.

 

Khi điện thoại kết nối, chúng tôi đều im lặng, không ai trước.

 

Không biết đã đợi bao lâu, một tiếng thở dài bất lực truyền qua từ đầu dây bên kia.

 

Sau đó, dịu dàng gọi tên thân mật của tôi: "Tinh Tinh, đừng loạn nữa."

 

Lúc này, tôi chợt nhận ra, Lục Tự Nam chưa bao giờ tôn trọng tôi.

 

Dù trong cuộc hôn nhân trước đây hay là lúc này.

 

Anh ta cứng nhắc cho rằng việc tôi đề nghị ly hôn, cùng những hành để đạt mục đích đó, về bản chất chỉ là cách để tôi cố níu kéo cuộc hôn nhân này.

 

Tôi từng ta quá nhiều, quá rõ ràng, đến nỗi khiến ta không chút kiêng dè.

 

Tôi nghĩ rất lâu, sắp xếp từ ngữ, rồi chậm rãi : "Trong lòng , có phải đang đắc ý lắm không?"

 

"Anh nghĩ rằng bạch nguyệt quang trong lòng thời thanh xuân luôn bên cạnh, còn người vợ hợp pháp vì muốn níu kéo mà trở nên điên cuồng, cả hai đầu địa cầu đều là nhà của ."

 

"Lục Tự Nam, người không thể vừa ti tiện vừa bẩn thỉu như thế ."

 

Có vẻ ta bị tôi tức giận, khi mở miệng lại mang theo chút buồn lẫn bất lực:

 

"Hướng Vãn Tinh, đảm bảo vị trí Lục phu nhân mãi mãi là của em. Sau tất cả, chắc chắn sẽ trở về nhà với em."

 

"Em đừng tiếp tục quấy rầy Ôn Kiều nữa."

 

"Em không biết em đã phiền phức cho ấy nhiều thế nào đâu, mọi người đều đau đầu cả."

 

Tôi lạnh nhạt đáp lại:

 

"Thế thì liên quan gì đến tôi? Cho dù là bị cợt trong nhóm học hay bị công kích trên mạng, chẳng phải đều là tự hai người các chuốc lấy sao?"

 

"Tôi tuyệt đối sẽ không để ta và những chuyện ám muội trước mặt người khác, đến mức tôi không chịu nổi nữa mới bắt đầu phản kháng, tôi muốn ta ngay từ đầu đã bị đóng dấu là kẻ đê tiện thấp hèn, tuyệt đối không để ta kiếm một đồng nào dựa vào danh nghĩa của !"

 

Giữa tôi và Lục Tự Nam, là một cuộc chiến lạnh không hồi kết.

 

Dường như ta muốn chọc giận tôi, nhiều ngày liền dẫn Ôn Kiều xuất hiện tại vô số buổi tiệc rượu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...