Hoán Đổi Dung Mạo – Chương 10

Bà ta quỳ bò đến bên t.h.i t.h.ể Trưởng Công chúa, rồi ngẩng đầu hỏi:

 

“Làm sao ngươi dám tra tấn Trưởng Công chúa Điện hạ như ?”

 

Ta lạnh:

 

“Ma ma, ngay cả chủ nhân mà ngươi hầu hạ 20 năm còn không nhận ra, chặt đôi tay ngươi xem như còn nhẹ.”

 

Thị vệ lập tức tuân lệnh, chặt đứt đôi tay của Lưu ma ma. Tiếng hét của bà ta vang vọng giữa không trung.

 

Trưởng Công chúa đến c.h.ế.t cũng không hiểu vì sao ta lại tra tấn nàng ta. Nhưng Lưu ma ma thì sẽ hiểu.

 

Ta cúi xuống, nhẹ nhàng :

 

“Năm đó, ở lầu Mãn Xuân, ngươi đã cùng người khác tra tấn một người y hệt như thế này.”

 

“Người đó, là mẫu thân ta. Ngươi còn nhớ chứ?”

 

Lưu ma ma  cố gắng nhớ lại, rồi bất ngờ bật lớn:

 

“Tiện nhân… Thì ra ngươi tự tiến cử hầu hạ Điện hạ từ đầu chỉ để trả thù chúng ta.”

 

Ta gật đầu, thừa nhận.

 

Nhưng bà ta lại lớn gan nhạo:

 

“Mẫu thân ngươi, tiện nhân đó…”

 

Bà ta vẫn còn dám nhục mạ mẫu thân ta ngay cả khi cận kề cái chết!

 

Ta lạnh lùng nhấc chân, đá bà ta vào hố rắn:

 

“Lưu ma ma, ta đã có lòng tốt tha mạng cho ngươi ngươi không biết quý trọng. Vậy thì tận hưởng nỗi đau bị rắn độc cắn xé đi.”

 

Tiếng của ta vang vọng giữa trời đất, cảm giác hưng phấn lan khắp cơ thể.

 

Mẫu thân, người có thấy không?

 

Tiết Sương Giáng cuối cùng đã báo thù cho người rồi!

 

10

 

Bên ngoài phủ Trưởng Công chúa, Ngự Lâm Quân canh giữ nghiêm ngặt.

 

Ta nam tử trước mặt, người đang sốt sắng muốn nhận ta con, trong lòng không biết phải thế nào.

 

Năm ấy, sau khi Trấn Quốc Tướng Quân bị bỏ tù, ông tìm ta. Ông , ông là cha của ta.

 

Ta không tin.

 

Ông đưa ra nửa miếng ngọc bội, ghép với nửa miếng ngọc mà mẫu thân đã để lại cho ta. Chúng khớp nhau hoàn hảo.

 

Năm đó, mẫu thân từng kể rằng ta có cha. Nhưng vì bị tiên hoàng hãm và bỏ tù, để bảo vệ mẫu tử ta, cha không dám công khai nhận nhau.

 

Cha lặng lẽ cử người bảo vệ chúng ta dù tính toán kỹ lưỡng đến đâu, vẫn có sơ sót. Cuối cùng, mẫu thân vẫn c.h.ế.t trong tay Trưởng Công chúa.

 

Ta với ông: "Ngài đến trễ rồi, mẫu thân con đã chết."

 

"Ta biết, Sương Giáng," Ông đáp, đôi mắt tràn ngập đau thương.

 

Ông mình đã đến muộn, để mẫu thân không thể chờ đợi thêm.

 

Ta không muốn nhiều, lo rằng ông sẽ ngăn cản ta báo thù cho mẫu thân. Nhưng không ngờ, ông lại biết ý định của ta.

 

Ông bảo: "Sương Giáng, nếu cần cha giúp, hãy dùng bồ câu đưa tin." Ông hứa rằng, dù thành công hay thất bại, ông sẽ luôn ở phía sau ta.

 

Từ khi ta gửi bồ câu cho ông, lòng ta đã dần chấp nhận ông là cha.

 

Tất cả thị vệ và nô tỳ trong phủ Trưởng Công chúa, ngoại trừ Lưu ma ma, đều bị thay thế bằng người của cha.

 

Giờ đây, đứng trước mặt ta, với thân phận Nhiếp Chính Vương, ông nóng lòng muốn nhận lại ta.

 

Ta có chút ngượng ngùng, không biết phải cư xử ra sao, khiến ông hiểu lầm rằng ta không muốn nhận ông.

 

"Sương Giáng... năm đó cha không thể liên lụy mẫu tử con. Con tha thứ cho cha, không?" Cha, vị Nhiếp Chính Vương quyền uy, lại ta bằng ánh mắt cầu khẩn.

 

Ta hiểu. Sau khi cha sửa lại án oan, ông nhanh chóng chiêu dụ các trọng thần trong triều, từng bước củng cố thế lực.

 

Ta mượn tay cha, trừ sạch những nô tài trong phủ Trưởng Công chúa, chỉ chừa lại Lưu ma ma.

 

Đợi đến khi Thái hậu bị buộc tội, Trưởng Công chúa sẽ không còn ai hỗ trợ.

 

Rốt cuộc, tổ chim bị , sao trứng có thể nguyên vẹn?

 

Ta dẫn cha đến mộ mẫu thân. Nơi ấy dựa núi gần sông, phong cảnh hữu , chính là nơi mẫu thân từng thích.

 

Trước bia mộ, cha bày ra những món điểm tâm tinh xảo mà chính tay ông , những món mẫu thân thích nhất khi còn sống.

 

Ta quỳ trước mộ mẫu thân, muốn rằng ta đã báo thù cho bà. Nhưng thật vô ích. Báo thù cũng không thể khiến mẫu thân trở về.

 

Còn cha, ông đã khóc nghẹn trước mộ mẫu thân.

 

Sau này, Thái hậu vì lạm quyền, tổn danh tiếng Đại Thịnh Quốc, nên bị buộc phải uống rượu độc. Hoàng đế cũng bị triều thần phế truất.

 

Trấn Quốc Tướng Quân giải oan, cùng các triều thần hết lòng ủng hộ cha đăng cơ.

 

Cha phong ta Trưởng Công chúa, dạy ta thuật trị nước của đế vương. Ông , sau khi trăm tuổi, sẽ cùng mẫu thân an nghỉ bên núi sông ấy, để giang sơn lại cho ta.

 

Về sau, khi cha qua đời, ta chôn cất ông bên cạnh mẫu thân, để hai người mãi mãi bên nhau.

 

Ta kế thừa ngai vàng, trở thành nữ đế đầu tiên, đổi quốc hiệu thành "Cảnh".

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...