Sau khi tôi và thân đậu vào cùng một trường đại học, ấy đã bao nuôi một chàng mọt sách nghèo.
Còn tôi, quay lưng lại bao nuôi một chàng lưu manh của trường, người mà thường bán rượu trong quán bar.
Mọi người đều nhạo chúng tôi thấy trai đẹp là não liền ngừng hoạt rồi, dù gì hai chàng kia rất đẹp trai, suy cho cùng vẫn là không có tương lai.
Tôi thở dài: “Mẹ ốm, bố thì mê cờ bạc, em vẫn đang đi học, còn ấy thì khỏi phải .
Nếu tôi không nuôi ấy thì ai sẽ nuôi đây?
Đừng nữa, tôi chỉ là đau lòng cho ấy thôi.”
Cho đến khi sau này, khi tôi và thân lén lút đến câu lạc bộ nam để xem các người mẫu nam.
Lại vô nghe thấy trong phòng VIP trên tầng cao nhất, họ gọi mọt sách nghèo là Tiểu Cố Tổng.
Quay lại thì gọi chàng lưu manh là… Thái tử gia….
1
Khi tôi đến căn hộ của thân để tìm ấy.
Mở cửa, tôi thấy ấy đang ngồi trên ghế sofa, bàn chân trắng nõn nâng cằm của mọt sách nghèo lên.
Trên sàn vương vãi đồ ăn vặt và sữa, rõ ràng là thân tôi vừa nổi điên hất tung chúng.
“Sao nào?
Ba trăm ngàn một tháng, mà còn dám giở trò với người chi tiền cho mình?
Hôn cũng không thèm hôn?
Ghét em đến thế à?”
Được thôi, nếu đã không chịu hôn em, hay là liếm sạch sữa trên chân đùi em đi.”
Tôi nuốt nước bọt, thấy mọt sách nghèo rõ ràng đang bị sỉ nhục, ta quay mặt đi, đến ngón tay đang nắm cổ chân của thân tôi cũng run rẩy.
Nhìn thấy gân xanh trên trán của mọt sách sắp nổi lên, tôi vội vàng lên tiếng ngắt lời ấy.
“Tây Tây, cậu đang gì đấy?”
Tây Tây thấy tôi, một cước đá vào vai của mọt sách Cố Dư, tỏ ra chán ghét rồi lấy chân lau sạch sữa lên áo sơ mi trắng của ấy, sau đó mới mang giày đi lại ôm chặt tôi vào lòng.
“Cậu đến rồi.”
Tôi vẻ mặt u ám của mọt sách, gật đầu đầy lúng túng.
Nhưng Tây Tây như chẳng thấy gì, sai khiến Cố Dư đi pha trà cho chúng tôi.
“Làm chim hoàng yến nhỏ mà chút tinh ý cũng không có.”
Tôi gật đầu.
Bạn thân gì cũng luôn đúng cả.
Nhưng trước đây ấy còn khá quý Cố Dư, mấy trăm ngàn mua xe mà mua là mua ngay.
Chẳng lẽ gần đây họ cãi nhau?
Khi nhắc đến chuyện này, Tây Tây thở dài một hơi.
“Đừng nữa, một tháng ba trăm ngàn, còn tiết kiệm mua cho cậu ta bao nhiêu thứ, mà ngay cả hôn tôi cũng không thèm.
Chiều nay còn rạng rỡ với một quý bà trung niên bên ngoài.
Thật sự coi tôi là kẻ liếm chân cho cậu ta chắc?”
Tôi gật đầu, uống một ngụm nước ép.
Nhìn thấy Tây Tây nháy mắt trêu ghẹo tôi, ấy khẽ chọc vào cánh tay tôi.
“Còn cậu thì sao?
Trước đây trong giờ bơi, tôi thấy cơ bụng của Tần Tiêu, cặp mông cong nhỏ, khụ khụ, sức bền chắc hẳn không tệ đâu nhỉ.”
Nói xong, ấy còn chỉ vào dấu hôn sau tai tôi với ánh mắt oán trách:
“Con nhóc chết tiệt, ăn tốt thế.”
Tôi thở dài.
“Đừng nữa, sức bền thì tốt đấy, tính lại quá tệ.
Chỉ vì chiều nay tôi chuyện với học trưởng vài câu, ấy đã đỏ cả mắt, không chịu chuyện với tôi.
Tôi dỗ dành cả buổi mà vẫn chưa xong.”
Tây Tây bĩu môi, theo bóng dáng Cố Dư rời đi, tức giận :
“Ai bảo cậu nhất định phải nuôi ta, nhiều trai đẹp như , mặc dù Tần Tiêu đẹp trai thật, tính quá tệ, lần trước suýt chút nữa là đánh gãy chân người ta rồi.”
2
Tôi thật sự đã biết từ lâu về tính khí của Tần Tiêu.
Nhưng chẳng hiểu sao, ngày đó khi thấy ấy ở quán bar, cầm rượu đi chào bán, người bị nước rượu ướt sũng, những kẻ đó ha hả, còn ấy thì cúi đầu.
Tôi thật sự không thể thêm, nên đã mua năm trăm ngàn rượu và đưa Tần Tiêu về nhà.
Chỉ là khi thấy dáng vẻ yếu đuối của ấy, tôi lại bị dục vọng lấn át, ép ấy ăn hết miếng dưa hấu trên tay mình từng chút một.
Anh ấy tôi với đôi mắt mơ màng, đầy vẻ vô tội.
Cơ thể dính sát vào tôi, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh dính sát vào da thịt do bị rượu ướt.
Khuôn mặt mang theo sự xấu hổ và nhục nhã.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng ấy sẽ đánh tôi trong giây tiếp theo.
Nên run rẩy đe dọa:
“Nếu dám thủ, tôi sẽ bảo quản lý trả hàng.”
Anh ấy sững sờ, mím chặt môi, dưới ánh đèn, yếu đuối và quyến rũ.
Ai mà ngờ chàng lưu manh độc ban ngày lại bí mật đi bán rượu vào ban đêm.
Sau một lúc do dự, cuối cùng ấy cũng mở đôi môi mỏng, từng chút một ăn hết miếng dưa hấu đó.
Sau này, từ miệng của quản lý tôi mới biết ấy có mẹ bệnh nặng, bố thì nghiện cờ bạc, em vẫn đang đi học.
Nghĩ đến việc thân bao nuôi một mọt sách nghèo gần đây, tại sao tôi không thể nuôi một chàng lưu manh yếu đuối đáng thương chứ?
Thế là trong một phút nông nổi, tôi đã nuôi Tần Tiêu.
Và cứ thế đã ba tháng trôi qua.
Tất cả mọi người đều biết Tần Tiêu là chim hoàng yến nhỏ mà tôi bao nuôi.
Anh ấy đẹp trai, dáng người cũng chuẩn, chỉ là tính cách quá ngạo mạn.
Các học đều tôi không có mắt , dù gì tính khí của Tần Tiêu cũng quá tệ.
Tôi nhớ lại khuôn mặt yếu đuối của ấy dưới ánh đèn tím hôm đó, cảm thấy rất khinh bỉ.
Họ biết gì chứ?
Đó là tiên phẩm.
3
Nói thật tôi và Tây Tây có phần tức giận.
Rõ ràng là chúng tôi bao nuôi họ, mà còn phải nịnh nọt, dỗ dành họ.
Càng nghĩ càng giận, Tây Tây an ủi tôi:
“Đừng bực nữa, tối nay mình đưa cậu đi tìm mấy người biết nghe lời, đã không nghe lời thì bỏ đi.”
Tôi gật đầu đồng .
Chỉ là cả hai chúng tôi đều không còn nhiều tiền, mà nơi Tây Tây đến lại là một nơi nổi tiếng tốn kém ở thủ đô.
Thế nên tôi chỉ còn cách gọi điện xin tiền từ bố.
Ông ấy thắc mắc: “Không phải vừa mới cho con ba trăm ngàn sao?
Sao đã hết rồi, tiêu vào việc gì thế?”
Số tiền này tôi tiêu rất trong sạch, khi hỏi đến, tôi ấp úng.
Mơ hồ trả lời là chi tiêu cho trường học, bố tôi cằn nhằn một hồi cuối cùng vẫn chuyển tiền cho tôi.
Phía Tây Tây cũng đã lo xong xuôi.
Chúng tôi lên xe, thẳng tiến tới câu lạc bộ ở thủ đô.
Lên đến tầng trên, chúng tôi vung tay chọn ngay phòng suite nhỏ nhất ở góc tầng cao nhất.
Vào phòng, thấy toàn là người mẫu nam, họ hiểu ý mà rót trà, xoa bóp, xưng hô chị một cách rất khéo léo.
Cả hai chúng tôi đều nở hoa trong lòng.
Tất cả ấm ức thời gian qua dành cho Tần Tiêu và Cố Dư đều tan biến.
Tây Tây quay đầu hỏi tôi: “Cậu có chia tay không?”
Tôi gật đầu: “Cậu chia thì tôi chia.”
Cô ấy đập mạnh vào đùi: “Tốn tiền nuôi tổ tông, mà bị đối xử như , chia.”
Thế là ấy lập tức nhắn tin cho Cố Dư: 【Chia tay đi.】
Tôi cũng ngay lập tức chụp ảnh người mẫu nam trong phòng đang cắt trái cây gửi cho Tần Tiêu.
Sau đó gọi điện cho :
“Chia tay đi, chán rồi.”
Bên kia Tần Tiêu lạnh một tiếng:
“Cả em cũng chia tay à?”
Tôi chỉ lạnh lùng cúp máy.
4
Trên đường về, chúng tôi vừa đi vừa ngân nga vài giai điệu nhỏ, khi đi ngang qua cửa phòng suite cao cấp 888, nghe thấy tiếng lạnh lùng của Cố Dư từ bên trong.
“Ồ, cậu cũng bị chia tay rồi à?”
Ngay sau đó là tiếng đá văng bàn trà, tiếng kính vỡ vang lên trong không khí.
“Im miệng.”
Tôi nhận ra giọng của Tần Tiêu.
Nhìn Tây Tây, chúng tôi cùng liếc mắt, rón rén đẩy cửa, hé ra một khe nhỏ đủ để rõ khung cảnh bên trong.
Cố Dư không nể nang gì mà :
“Đã rồi, đừng có cao, giờ thì hay rồi, người ta chán rồi.”
Tần Tiêu ngẩng đầu lên, giễu cợt Cố Dư.
“Xì, cậu thì tốt đẹp gì?
Nếu đến chuyện cao, không ai bằng cậu đâu, đến giờ còn chưa hôn người ta lấy một cái, chẳng phải là cố cao đó sao?”
Cố Dư cũng tức giận.
“Thôi, đừng tôi, cậu nỗ lực rồi thì sao, vẫn bị đá đó thôi?
Ảnh mà Giang Tự vừa gửi, chẳng phải là đang tìm người mẫu nam sao.”
“Nhìn mình đi, đừng ai.”
Nhìn thấy mặt Tần Tiêu càng lúc càng khó coi.
Người bên cạnh lo sợ dàn hòa.
“Cố Tổng, cậu đừng nữa.”
Lại có người tiếp tục nhắc nhở nhỏ.
“Cậu đừng quên, vị này gọi là Thái tử gia trong giới đại gia Bắc Kinh cũng chẳng sai đâu.”
“Đúng , thân phận nhà họ Tần…”
“Đừng ồn nữa.”
…
Tần Tiêu không thèm nghe những lời đó, vẻ mặt đầy sự khó chịu.
“Tôi sớm muộn gì cũng chết ta.”
Cạnh bên, Cố Dư cũng gật đầu đồng ý.
Tôi sợ đến run lẩy bẩy, những lời sau đó hoàn toàn không nghe vào tai nữa.
Tần Tiêu, hóa ra ấy là Thái tử gia trong giới đại gia Bắc Kinh?
Tối qua tôi còn cầm roi da quất đến lưng ấy đầy vết đỏ cơ mà.
Tây Tây cũng run rẩy, có lẽ là nhớ lại những gì ấy đã vào sáng nay, càng sợ hãi hơn.
Chúng tôi liếc mắt nhau, đồng thời thầm không thành tiếng:
“Chạy!!!!”
Khi lén lút đóng cửa phòng lại, tôi thấy Tần Tiêu mở điện thoại.
Anh ấy phóng to màn hình lên.
Mắt nheo lại.
Tôi và Tây Tây lo lắng, khẽ khàng nhón chân rời đi.
Quản lý câu lạc bộ vừa đi qua, như nở hoa trên mặt, cúi đầu một cách cung kính:
“Cô Giang, mấy người kia phục vụ có tốt không?”
Tôi căng thẳng toát mồ hôi.
Nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng vọng ra, lập tức kéo tay Tây Tây chạy trối chết.
5
Chúng tôi gần như đã trải qua một phiên bản đời thực của “Temple Run”.
Cho đến khi về đến căn hộ và khóa cửa lại, cả hai mới nằm thở dốc trên ghế sofa.
“Làm sao bây giờ?”
Tây Tây không kìm nước mắt.
“Tối qua tớ còn bắt ấy quay video cho tớ nữa.
Anh ấy không chịu, tớ còn nhạo là giả vờ cao ngạo, chết tớ rồi.”
Thật sự thì, kiểu hành xử của bọn mình.
Nhìn thế nào cũng không giống nhân vật chính diện.
Hoàn toàn giống mấy nhân vật nữ phản diện xấu xa trong tiểu thuyết, kết cục thường rất bi thảm.
Tôi nuốt nước bọt.
“Nhưng tại sao hai người họ lại giả nghèo nhỉ?”
Trong phòng suite vừa rồi, có vài người là cùng phòng với Tần Tiêu và Cố Dư, rõ ràng là ai cũng biết thân phận của hai người này.
Vậy thì tại sao phải giấu giếm?
Tây Tây cũng không biết.
Cho đến khi ấy thấy bài đăng trên WeChat của Tống Miên.
Video là cảnh Tần Tiêu và Cố Dư trong phòng suite, dòng thích:
【Hai chàng cá cược, cuối cùng đều thua cả.】
Cả hai chúng tôi đều sững sờ.
Đây chẳng lẽ là “ em vẫn đang đi học” mà Tần Tiêu ?
Nhà họ Tần và nhà họ Cố, dù không cùng một tầng lớp với chúng tôi, tôi vẫn từng nghe đến, tuy nhiên chưa bao giờ nghe về em nào.
Hơn nữa, hai người này cũng không giống em chút nào, Tống Miên từng học cùng trung học với chúng tôi, gia cảnh không khá giả cho lắm, từ đầu thường xuyên than phiền rằng cùng phòng xa lánh ấy.
Tây Tây, với tính cách nghĩa hiệp, luôn kéo tôi lại để quan tâm đến ấy nhiều hơn.
Cho đến khi sau này, ấy lại xấu sau lưng cả tôi và Tây Tây, chia rẽ mối quan hệ của chúng tôi.
Tây Tây tức giận vô cùng, tìm ấy để chuyện rõ ràng, Tống Miên lại ngồi xổm khóc lóc.
Tất cả mọi người đều nghĩ Tây Tây là người ngang ngược bắt nạt người khác.
Từ đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên tệ đi.
Sau kỳ thi đại học, ấy không đậu vào Đại học Bắc Kinh, mà vào Học viện Điện ảnh bên cạnh.
Lấy danh nghĩa là trẻ ngây thơ để debut, cuối cùng cũng có chút danh tiếng.
Bạn thấy sao?