Học Bá Lạnh Lùng [...] – Chương 2

6

Hôm sau là cuộc họp thường kỳ hàng tháng của hội sinh viên.

Tôi tham dự với tư cách chủ tịch luân phiên.

“… Và một điểm nữa, gần đây dịch bệnh tái diễn ở nhiều nơi, hội thao mùa xuân có thể phải dời lại, bộ phận thể thao cần thông báo rõ ràng.”

Tôi lật cuốn biên bản họp trong tay: “Chút nữa các bộ phận gửi báo cáo công việc tháng trước cho tôi, nếu không còn gì thì giải tán nhé.”

“Khoan đã, chị ơi, em có thắc mắc.”

Giọng trong trẻo của một vang lên, đó là trưởng bộ môn thể thao, Hứa Mỹ Linh.

Hôm nay ấy mặc chiếc váy hoa nhí, tôn lên vòng eo thon gọn, trông rất xinh xắn và dịu dàng.

“Em cảm thấy quyết định cuối cùng này hơi bất hợp lý. Trong điều kiện kiểm soát chặt chẽ, virus đâu có lan tới thành phố mình. Dời hội thao mùa xuân liệu có phải quá lo xa không?”

“Việc này rất quan trọng…” Tôi vừa định mở lời thì bị ấy cắt ngang.

“Hội thao không thể dời đâu chị, bọn em còn muốn học hỏi chị cách tán trai trong hội thao mà.”

Hứa Mỹ Linh chớp chớp mắt, nở nụ ngây thơ như không hề nhận ra mình vừa gì.

Chuyện Hứa Mỹ Linh công khai thích Lương Thâm, và tôi theo đuổi ấy, là hai chuyện mà cả trường đều biết.

Cô ấy nhỏ hơn tôi một khóa, năm hai, và đã Lương Thâm ngay từ cái đầu tiên khi nhập học.

Cô ấy công khai tỏ trên bảng thông báo trường, mua bữa sáng cho ấy liên tục một tháng, và vì ấy từng là trưởng bộ môn thể thao khóa trước nên gia nhập bộ môn này dù là nơi ít con nhất.

Tình cảm của Hứa Mỹ Linh mãnh liệt, cộng thêm nhan sắc nổi bật, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài, là hoa khôi năm hai.

Nhưng lạ ở chỗ, hai năm qua Lương Thâm đã đổi mười một , mà chưa từng liếc ấy lấy một lần.

Tôi biết ấy đang châm chọc.

Mùa xuân năm ngoái, Lương Thâm đăng ký thi chạy 1.500 mét. Khi đó chúng tôi chưa xác định mối quan hệ, tôi đã chạy cùng ấy suốt cả chặng, mệt đến muốn chết.

Lần chạy cùng này chính là bước ngoặt trong mối quan hệ của chúng tôi.

Lương Thâm vốn có thể dễ dàng giành giải nhất, tôi thì chẳng thể theo kịp tốc độ của ấy.

Nhưng ở vòng cuối, ấy cố ý giảm tốc độ để chờ tôi, còn trêu chọc khi tôi sắp bỏ cuộc:

“Chậc, vịt ngố em không đấy? Nhìn bộ dạng này chắc định giả vờ ngất để ép hô hấp nhân tạo đúng không?”

“…”

Rõ ràng người thi là ấy, lại ung dung giỡn, cứ như đang chạy để hộ tống tôi .

Tôi thở hổn hển, tai ù đi, chỉ nghe tiếng ấy văng vẳng như từ nơi xa lắm, chân thì vẫn cứ máy móc bước tới.

Cuối cùng đúng như ấy , chúng tôi chạy như đi dạo đến vạch đích, còn tôi thì hoa mắt chóng mặt, chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống ngất xỉu.

Chuyện sau đó tôi chỉ nghe kể lại.

Lương Thâm nhíu đôi mày sắc lạnh tôi một hồi, xác định tôi không giả vờ xỉu rồi nhanh chóng tiến lên, bế thốc tôi lên và sải bước thật nhanh đến phòng y tế.

Ai đó nhiều chuyện đã chụp lại cảnh ấy bế tôi kiểu công chúa, đăng lên bảng tin của trường.

Anh đẹp, tôi xinh, tôi thì ngất xỉu tựa vào ngực ấy, vừa khéo thành một cặp trời sinh.

Chỉ trong một đêm, cả trường đã “đẩy thuyền” đến phát cuồng.

7

Tất nhiên, điều này không bao gồm Hứa Mỹ Linh.

Cô ấy tích tụ oán hận với tôi vì Lương Thâm. Nói đúng hơn, là ấy đơn phương ghét tôi.

Hứa Mỹ Linh vẫn luôn bực mình vì năm ngoái tôi giành mất cơ hội chạy cùng Lương Thâm.

Nhưng rõ ràng chính ấy thể lực quá kém, mới chạy một vòng đã thở hổn hển rồi bỏ cuộc.

Mọi người cho ý kiến đi, chuyện này sao có thể trách tôi ?

Sau khi tôi và Lương Thâm chính thức nhau, ấy triệt để “hắc hóa” thành nữ phụ ác độc, khắp nơi đối đầu với tôi.

Những chuyện khác thì thôi, tôi không chấp, liên quan đến dịch bệnh, từng quyết định phải thật cẩn trọng.

Tôi khẽ gõ vài cái lên mặt bàn, lạnh lùng ấy:

“Hứa Mỹ Linh, bình thường em trò thế nào chị không quan tâm, bây giờ không phải lúc để em chuyện.”

Hứa Mỹ Linh vốn đã không có lý, lại bị khí thế của tôi áp đảo, lặng người vài giây.

“… Gây chuyện? Chị mới là người chuyện thì có. Diễn xuất của chị đúng là đỉnh, ngất cái là Lương học trưởng thương .”

“Chị giỏi thật, cách nắm thóp đàn ông của chị em phải học hỏi trong hội thao năm nay mới .”

“Mỹ Linh, ít thôi…”

Trưởng ban văn nghệ lên tiếng khuyên can.

Có người hưởng ứng: “Đúng đó, đừng mất hòa khí…”

… Ồn ào thật.

Thái dương tôi giật giật, bàn tay gầy guộc đặt dưới bàn lộ rõ gân xanh, hơi thở dần nặng nề.

Tôi nhắm mắt, hít sâu rồi thở ra, cố gắng kiềm chế cơn bực bội muốn đánh người.

Nhịn, nhịn đi, tôi tự nhủ.

Hứa Mỹ Linh đáng bị xử, không phải lúc này, trước mặt toàn bộ cán bộ hội sinh viên.

Tôi đã khổ sở chữa trị, giấu kín mọi chuyện, vất vả lắm mới hòa nhập với thế giới bình thường, không thể để ấy hỏng tất cả.

Thế mà hôm nay, chẳng hiểu ấy bị gì, cứ như ăn phải thuốc súng .

“… Hội sinh viên đâu phải của một mình chị. Em chỉ nêu ý kiến thôi mà… Gì chứ cách chị dụ đàn ông thì thật là… Chắc gì chị đã là mối đầu, biết đâu từng qua tay vài người rồi.”

Cô ấy lẩm bẩm thêm một câu: “Loại người bẩn thỉu thế này mà cũng xứng với Lương học trưởng sao?”

Bẩn… thỉu?

Mắt tôi lập tức đỏ hoe.

Những ký ức bị tôi cố ý chôn vùi, cũng là căn nguyên bệnh của tôi, bị hai chữ này khơi dậy, gào thét trong đầu tôi.

Tai tôi ù đi, mắt đỏ ngầu, tôi bật dậy khỏi ghế, cầm lấy vài tờ giấy trên bàn, sải bước về phía Hứa Mỹ Linh.

Bịt miệng ta, cho ta hai cái tát, rồi cào nát gương mặt đẹp đẽ kia—

“Em ơi, hôm nay em nhầm nhà vệ sinh thành căng tin à? Chứ chị thấy chẳng gì bẩn hơn cái miệng của em.”

“Sao hả, hình dịch bệnh căng thẳng, em còn muốn tổ chức hội thao để cả trường đi chết chung à?”

Giọng nam trong trẻo, trầm ấm vang lên, như thường ngày vẫn mang vẻ ngông nghênh.

Chất giọng này mạnh mẽ xuyên qua những tiếng ù ù trong tai tôi.

Bàn chân tôi như bị đóng đinh xuống sàn, không thể tiến thêm bước nào.

Ngay giây phút tôi sắp mất kiểm soát, dáng người cao ráo của một chàng trai đẩy cửa phòng họp bước vào.

Áo hoodie đen, khuyên tai bạc, mái tóc xanh lam nổi bật.

Khóe môi ấy cong lên một nụ , ánh mắt thì lạnh lẽo, không một chút nhiệt độ.

“Với cả, trước mặt tôi mà dám chửi tôi—”

“Anh đây chết rồi chắc?”

8

Không có cảnh máu me như tôi dự tính, và chẳng có gì xảy ra sau đó.

May mắn là tôi có thói quen đeo kính khi họp, gọng kính đen to che đi phần lớn đôi mắt đỏ ngầu và biểu cảm dữ tợn của tôi.

Không ai nhận ra sự khác thường của tôi, vì mọi sự ý đều đổ dồn vào Lương Thâm vừa đẩy cửa bước vào.

Dù sao Hứa Mỹ Linh cũng là con .

Bị người mình thầm thích hai năm lạnh lùng quát thẳng mặt, ấy đã chẳng còn vẻ hung hăng như vài phút trước.

Đôi mắt ấy đẫm lệ, nước mắt chực rơi lại không rơi, trông vô cùng đáng thương.

“Học trưởng, không phải như nghĩ đâu…”

Lương Thâm lạnh lùng liếc ấy một cái, khiến ấy sợ đến mức lập tức im bặt.

Bàn tay trắng nõn, các khớp rõ ràng đưa đến trước mặt tôi.

“Còn không đi?”

Chỉ ba chữ ngắn gọn, giọng điệu hoàn toàn khác, như băng tuyết tan chảy, nghe kỹ còn mang theo chút dịu dàng.

Tôi cúi đầu, không dám thẳng ấy, sợ ấy sẽ thấy sự thất thố của tôi.

Tôi không trả lời, bàn tay ấy tự nhiên định nắm lấy tay tôi, ngay sát khoảnh khắc chạm vào, lại dừng lại.

Anh ấy đổi hướng, cầm lấy mép mấy tờ giấy tôi đang cầm.

Kéo nhẹ một cái, tờ giấy mỏng manh nối hai người chúng tôi lại.

Tôi cúi đầu, lặng lẽ bước theo ấy ra khỏi phòng họp.

“Sao thế? Nhìn đẹp trai đến khóc à?”

Ra khỏi phòng, Lương Thâm lập tức mất hình tượng nghiêm túc.

Tôi nhanh chóng chỉnh lại tâm trạng, mỉm với ấy: “Không có khóc.”

Lương Thâm tiếp: “Hứa Mỹ Linh không hợp để ở lại hội sinh viên nữa. Tìm thời gian nào đó sẽ với giáo viên.”

Lương Thâm không thích mấy chuyện rườm rà, nên năm ba đã không ở lại hội sinh viên.

Nhưng khả năng việc và thành tích học tập của ấy đều rất xuất sắc, không phải kiểu “hoa giấy”, mà là thực tài. Các giáo viên đều rất nể trọng ấy.

Tôi hơi bất ngờ: “Chỉ vì hôm nay ấy đối đầu với em?”

“Cô ta vốn dĩ không phải một trưởng ban đủ tiêu chuẩn, tùy tiện, bốc đồng, đương mù quáng. Giao bộ môn thể thao cho ta, không yên tâm.”

Khóe môi tôi cong lên, nhướng mày ấy: “Thật không?”

“… Được rồi, thừa nhận.”

Lương Thâm hơi chu môi, có chút dáng vẻ nhõng nhẽo: “Chủ yếu là muốn xả giận cho em.”

Tôi bật , mắt cong lên: “Làm sẽ bị là lạm dụng quyền lực đấy.”

Lương Thâm khẽ hừ một tiếng: “Anh sợ chắc?”

“Ừ,” tôi ra vẻ nghiêm túc, “Anh Thâm không sợ gì cả.”

Lương Thâm có vẻ thích thú, đôi mày sắc nhọn hơi nhướng lên: “… Em vừa gọi là gì?”

Mặt tôi nóng bừng: “Chẳng phải đều gọi như thế sao?”

Ánh mắt Lương Thâm tôi đầy chăm : “Anh chưa từng nghe em gọi.”

Anh ấy tôi chằm chằm, dáng vẻ ngổ ngáo: “Gọi lại lần nữa, để nghe nào.”

Tôi không khỏi bực bội: “… Đi chết đi.”

9

“Ngụy Thanh, tôi thậm chí không dám nghĩ, nếu hôm nay Lương Thâm đến muộn một chút, Hứa Mỹ Linh có thể rời khỏi phòng họp mà lành lặn không.”

Tôi luồn tay vào tóc, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Làm sao đây, không giấu nữa rồi.”

Chiều hôm sau, tôi dối Lương Thâm rằng tôi có một dự án phải trao đổi kỹ với giáo sư, chờ ấy rời đi rồi bắt taxi đến một trung tâm tư vấn tâm lý ở trung tâm thành phố.

Tôi quen Ngụy Thanh từ năm 16 tuổi, đến giờ đã 21.

Thời gian dường như vô cùng ưu ái người đàn ông này.

ấy thêm phần trầm ổn, không khiến ấy trở nên khô khan.

Ngược lại, câu “đàn ông bốn mươi là một đóa hoa” rất phù hợp với ấy.

Ngụy Thanh để tóc ngắn, tay áo sơ mi xắn lên giữa cánh tay, lộ ra làn da rám nắng.

Sống mũi ấy có một cặp kính gọng vàng, hoàn toàn là dáng vẻ của một kẻ trí thức ngụy quân tử.

“Thanh Thanh,” ấy gọi tôi như thế.

“Em không thể giấu ấy cả đời .”

Tôi chống cằm, uể oải : “Lấy cho em một liều thuốc an thần đi. Giấu bao lâu hay bấy lâu.”

Ngụy Thanh nhíu mày, hiếm khi tức giận: “Cố Thanh, em nghĩ thuốc an thần là kẹo sao? Thứ này có thể dùng tùy tiện à?”

Tôi bĩu môi, biết điều không cãi lại.

Giọng ấy dịu đi đôi chút: “Bệnh của em đã kiểm soát, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Cuối cùng chẳng phải mọi chuyện vẫn ổn sao?”

Người đàn ông này lắm lời, chẳng khác nào một bà mẹ già lo lắng cho con :

“Năm năm trước, khi triệu chứng hưng cảm của em nghiêm trọng nhất, em còn cực kỳ ghét thuốc an thần. Bây giờ chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn mà em muốn mạo hiểm sức khỏe của mình à?”

“Biết rồi, biết rồi.” Tôi đáp lời, trong lòng bỗng thấy ấm áp.

Cả người thả lỏng, tôi ngồi phịch xuống chiếc sofa mềm mại.

Từ sau chuyện đó, tôi luôn siết chặt bản thân, hiếm khi có giây phút thả lỏng hoàn toàn, ngoại trừ khi ở trước mặt Ngụy Thanh.

10

Năm năm trước, tôi học lớp 11.

Những cùng trang lứa, 15-16 tuổi, mới bắt đầu dậy thì, non nớt như một bài thơ trữ .

Tôi thì khác. Tôi phát triển sớm.

Biểu hiện rõ ràng nhất ở đâu? Ở ngực.

Chỉ thôi cũng đã đủ thu hút ý, không phải tôi là người duy nhất ở trường có vóc dáng như thế.

Quan trọng hơn, tôi còn xinh.

Sắc đẹp đến quá sớm, sự nổi bật không đúng thời điểm, trở thành lý do để những kẻ bắt nạt trường học gán cho tôi cái “tội”.

Ban đầu mọi chuyện cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là bị lập, bị chửi rủa vài câu tục tĩu.

Nhưng rồi có một chuyện xảy ra, đẩy tôi thẳng xuống vực thẳm.

Một chàng đẹp trai trong lớp vô khen tôi xinh, thế là một số không chịu nổi.

Tôi nằm không cũng trúng đạn: “Các chị có vấn đề à?”

cầm đầu nổi giận, mắng tôi là đồ hư hỏng.

Như thế vẫn chưa đủ, ta còn kéo vài tên côn đồ ngoài trường đến chặn tôi lại, quyết tâm “cho tôi biết tay”.

Những gì xảy ra sau đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ta.

Lũ côn đồ thấy sắc nảy lòng tà, kéo tôi vào một góc khuất không có camera, định giở trò đồi bại.

Một tên không lời nào, bịt miệng tôi, cái lưỡi nhớp nháp của hắn luồn vào miệng tôi, quấy loạn.

Hai tên còn lại thì giục: “Nhanh lên, còn hai thằng nữa chờ kia kìa!”

Hơi thở hôi hám, những câu chửi thề chói tai, và những lời lẽ dâm tục… đều là ký ức mà tôi không muốn nhớ lại.

Bạn hỏi chuyện sau đó thế nào ư?

Tôi nén lại cảm giác ghê tởm, run rẩy giả vờ thuận theo chúng.

Rồi… tay tôi lén rút con dao rọc giấy trong túi ra, nắm chặt và vung loạn xạ.

Những bông hoa máu đỏ thẫm văng lên trước mắt tôi.

Cuối cùng, chúng không đạt mục đích, tôi mắc chứng hưng cảm nghiêm trọng và sợ hãi đàn ông.

Tôi buộc phải nghỉ học.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...